Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 152: Đầm Lầy

Những đầm lầy mà hầu hết mọi người biết tới đều là những vùng bùn lầy rộng lớn, nước trũng thấp và cỏ dại mọc um tùm, những đầm lầy này chắc chắn rất đáng sợ, nhưng vì hầu hết mọi người sẽ cảnh giác trước khi bước vào những khu vực như thế, nên khả năng cao họ đều có thể tránh được chúng.
Nhưng đầm lầy than bùn trong rừng rất khó đề phòng, bởi vì loại đầm lầy này thường phủ đầy lá rụng, nhìn không khác gì những nơi đất bằng khác.
Đôi khi lá rụng rơi trong đầm lầy sâu đến nỗi dù có dùng gậy dò đường cũng không nhận ra được đó là đầm lầy, chỉ cần vừa giẫm chân lên là lập tức chìm xuống ngay, rồi nạn nhân sẽ bị lá khô lấp kín miệng mũi, đường hô hấp cũng bị lấp kín, cho dù có thể cứu được thì hơn phân nửa cũng không sống sót được.
Tôi không thấy Côn Bố dùng gậy để thăm dò nơi này, tôi đoán là mẫu cổ của anh ta đã phát hiện ra chỗ này không ổn, nên anh ta mới đi vòng qua như thế, ai có ngờ Nha Tử lại cứ thế bước lên mà không nhìn đường.
Tôi kéo Nha Tử lên, nhắc đi nhắc lại cậu ta đừng động đậy, nhưng cơ thể của cậu ta vẫn cứ chìm xuống dần dần.
“Hình, hình như có thứ gì đang kéo tôi…” Giọng của Nha Tử nghe như sắp khóc đến nơi rồi.
Tôi lắc lắc đầu: “Không có cái gì kéo anh đâu, đó là lực hút, anh đừng nhúc nhích, cũng đừng có dùng sức! Chúng tôi sẽ từ từ kéo anh ra ngoài, thả lỏng một chút đi.”
Càng giãy giụa, càng lo lắng thì sẽ càng chìm nhanh hơn mà thôi. Tôi bảo Nha Tử hít vài hơi thật sâu cùng tôi, cuối cùng cậu ta mới đỡ hơn một chút.
Lão Yên và cô Thu đi ngay phía sau cũng muốn tiến lên hỗ trợ chúng tôi, nhưng họ lại bị Côn Bố ngăn cản, bởi vì nơi chướng khí mỏng khá hẹp, nếu bọn họ cũng bước tới gần hai người chúng tôi, sẽ thu hút chướng khí tới gần hơn, đến lúc đó không khéo sẽ xảy ra chuyện.
“Anh có cảm thấy lực hút bây giờ đã nhẹ hơn một chút không?” Tôi gần như đã quỳ rạp trên mặt đất, lá khô gần như chạm tới ngực của Nha Tử rồi. Tôi có chút căng thẳng, bởi một khi lá khô đã chạm tới ngực cậu ta, hô hấp của Nha tử sẽ trở nên khó khăn, rồi cậu ta sẽ vô thức giãy giụa.
Cũng may, sau cơn hoảng loạn ban đầu, Nha Tử đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và làm theo chỉ dẫn của tôi, không nhúc nhích gì nữa.
Cậu ta khẽ gật đầu, nói hình như đã tốt hơn nhiều.
“Anh thử di chuyển chân mình sang hai bên đi.” Tôi lại mở miệng lần nữa, chiếc kính râm trên mặt tôi đã rơi ra từ lâu, quanh mắt tôi có cảm giác hơi cay cay. Tôi biết sâu bọ trong chướng khí đang ăn sâu vào da thịt tôi, nhưng tôi chỉ có thể hy vọng chúng đừng chui vào mắt mình.
Tôi chỉ cho Nha Tử từng chút một, cậu ta đều răm rắp làm theo, qua chừng hơn mười phút sau, cuối cùng cậu ta cũng bò ra khỏi đầm lầy.
Trên người cậu ta dính đầy lá cây mục nát đã thành bùn và vô cùng hôi hám.
Nha Tử chỉ ngửi thấy mùi hôi trên người mình, khoa trương nói: “Cứ y như rơi vào hầm cầu vậy.”
“Nói ít thôi, mau mau rời khỏi đây!”
Tôi xua xua tay, nhặt chiếc kính râm dưới đất lên và đeo lại, giục mọi người nhanh chóng rời đi. Bởi vì tôi đã cảm thấy mắt mình không được thoải mái rồi, nhưng hiện tại tôi không muốn gặp thêm bất cứ rắc rối nào nữa, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi nơi quỷ quái này mà thôi.
May mắn thay, sau bài học này, Nha Tử đã an phận hơn không ít, chỉ chuyên chú bám sát theo lưng Côn Bố, không dám đi sai dù chỉ một bước.
Sau khi vượt qua đầm lầy than bùn, chướng khí càng ngày càng mỏng, nửa giờ sau thì hoàn toàn biến mất.
Côn Bố khẽ gật đầu nói đã an toàn rồi. Lúc này tôi mới vội vàng ngồi xuống, móc ra một chai nước từ trong túi, rồi tháo kính râm, nhanh chóng dùng nước rửa mắt.
“Có con bọ lọt vào mắt cậu à?” Côn Bố hỏi tôi một câu.
Tôi tuỳ tiện đáp lại một tiếng, Nha Tử lập tức chạy đến hỏi tôi có sao không, giọng điệu cậu ta tràn ngập sự lo lắng và áy náy, hẳn cậu ta cũng nhận ra tôi bị sâu bọ chui vào mắt từ lúc nào.
Tôi lắc lắc đầu, sau khi rửa sạch mắt được vài phút thì tôi cũng thấy thoải mái hơn một chút.
Côn Bố bước tới nhìn mặt tôi rồi nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ hơi đỏ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn rồi. Chỉ cần cẩn thận trong những ngày này là được.”
Tiếp theo anh ta bảo mọi người tìm một nơi gần đó để cắm trại, bởi vì vất vả cả ngày, lúc này trời cũng đã về chiều, hơn nữa mắt tôi cũng có chút không thoải mái, tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút.
Lão Yên và cô Thu dựng lều xong, cô Thu liếc mắt nhìn tôi, chậc chậc hai tiếng: “Xem ra cậu không có duyên làm học trò của tôi rồi, mới có hai ngày thôi mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện!”
“Ha ha.” Tôi cười cười: “Không chừng là để cho tôi rèn luyện ý chí đấy, tôi nói có phải không, chị Thu?”
Cô ấy móc ra thứ gì đó rồi ném cho tôi, lạnh nhạt nói một câu, chờ mắt tôi ổn hơn thì lập tức đi tập phi dao đi. Sau đó cô ấy mới đi tới bên cạnh lão Yêu, bọn họ thì thầm thảo luận gì đó.
Tôi nhìn đồ vật trong tay mình mà mỉm cười bất lực. Xem ra cô Thu này cũng là người miệng dao găm tâm đậu hủ, thứ cô ấy ném cho tôi là một lọ thuốc mỡ nhỏ, cứ nhìn cái cất cô ấy cất giấu thứ này, chỉ e là lọ thuốc mỡ này có giá trị không nhỏ đâu.
Tôi dùng tay quệt một ít thuốc mỡ rồi bôi xung quanh đôi mắt của mình, lập tức, tôi cảm thấy mắt mình dễ chịu hơn rất nhiều, lúc này tôi lại càng chắc chắn đây là thứ tốt.
“Trường An, lần này đúng là tôi phải cảm ơn cậu rồi.” Nha Tử từ bên cạnh đi tới, xấu hổ gãi đầu: “Nếu không phải tôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận