Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 162: Khác Nghề Như Cách Núi

Nghe cậu ta nói như vậy, tôi quả thực đã nhớ ra, năm cỗ thi thể hôm này đều là những thi thể mới mất chưa lâu, đương nhiên những thi thể mà người cản thi nhận dẫn đều là của những người mới mất.
Lão Yên trầm tư mà gật đầu: “Xem ra chúng ta thực sự không tìm lầm, bài thơ “Đường Tới Đất Thục Khó Khăn” này quả thực là mật mã để tìm ra mộ Tàm Tùng, hay thậm chí là cả di chỉ của nước Thục cổ!”
Cô Thu cau mày nói, rõ ràng Lý Bạch là người của triều Đường, không biết đã cách thời nước Thục cổ bao nhiêu năm, sao lại làm ra được một bài thơ có quan hệ mật thiết với nước Thục cổ như vậy?”
“Kỳ ngộ này là chuyện không ai có thể nói rõ được, Lý Bạch đã từng tới du ngoạn ở Thành Đô nhiều lần, có lẽ ông ấy đã tình cờ gặp được di chỉ của nước Thục cổ, hoặc thậm chí ông ấy cũng từng tới mộ Tàm Tùng cũng nên.” Nha Tử nói rõ ràng: “Cuộc đời của ông ấy vốn có rất nhiều điều khiến người ta phải thắc mắc!”
Cô Thu vẫn cảm thấy khó hiểu như cũ, lão Yên bèn cười nói: “Chuyện của người xưa vốn là thứ chúng ta không thể kiểm chứng, cho dù có nhiều nhà khảo cổ học, có nhiều bằng chứng như vậy, nhưng không ai có thể tận mắt chứng kiến, bởi vậy không ai biết được lịch sử chân chính cả. Hãy lấy Dư Thành Trạch làm ví dụ, nếu không phải tôi đã tận mắt chứng kiến, quả thực khó mà tin được có thể dựa vào một tấm gương mà tạo được ra cả một con người.”
“Cũng đúng.” Cô Thu không còn thắc mắc nữa, bèn giơ đèn pin chiếu khắp bốn phía: “Chúng ta sắp đến gần đỉnh núi rồi.”
“Mất liên lạc…” Cô Thu vừa dứt lời, Côn Bố ở bên cạnh đã thốt ra một câu, trông dáng vẻ này, dường như chính anh ta cũng không hiểu tại sao lại mất liên lạc được.
Lão Yên nhìn thoáng qua Côn Bố, hỏi anh ta có thể tìm được nơi ảnh cổ đã gửi liên hệ lần cuối cùng không?
Anh ta gật đầu, bảo chúng tôi đi theo anh ta.
Cứ đi tiếp như vậy được khoảng trăm mét, Côn Bố liền dừng lại, dùng chân giậm. Giậm chân lên mặt đất rồi nói ảnh cổ đã mất liên lạc tại chính nơi này.
Lão Yên đi xung quanh một vòng, rồi hoang mang nói không phát hiện ra điểm nào bất thường cả.
“Đây không phải là trọng điểm.” Tôi lắc lắc đầu: “Trọng điểm là ảnh cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới bị mất tung tích như thế? Có phải nó đã bị người cản thi phát hiện ra không?”
Tôi nhớ rõ Côn Bố đã từng nói, một khi cổ trùng bị mất liên hệ với anh ta, chứng tỏ rằng cổ trùng đó đã chết…
Tuy nhiên quanh đây nhìn lại rất bình thường, hẳn là cổ trùng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới đúng, trừ phi là người cản thi đã phát hiện ra và giết chết nó!
Côn Bố đen mặt đồng tình với lời nói của tôi, anh ta lên tiếng: “Người cản thi này không hề đơn giản, gã có thể phát hiện ra cổ trùng của tôi, hơn nữa tôi còn không nhận ra gã đã giết chết cổ trùng từ khi nào, chứng tỏ rằng tên kia cũng đã học được kỹ năng này.”
Một người cản thi, lại còn nuôi cổ, điều này khiến tôi cảm thấy thật kỳ lạ! Tục ngữ nói, khác nghề như cách núi, ví dụ như đa phần những người nuôi cổ nếu đến từ Nam Cương, cho dù người khác có muốn học cũng chỉ học được chút râu ria mà thôi. Lại lấy thêm ví dụ khác, hơn phân nửa người cản thi đều là người Tương Tây, đến nay cũng không ai biết rõ họ đã dùng cách gì mà có thể dùng một chiếc chuông cùng một lá cờ chiêu hồn để khiến thi thể ngoan ngoãn đi theo sau lưng mình.
Bởi vậy, nuôi cổ là nuôi cổ, cản thi là cản thi, rất khó tìm được người nào làm được cả hai nghề, cũng dễ hiểu vì sao Côn Bố lại đen mặt.
“Phải làm sao bây giờ?” Nha Tử ủ rũ cụp đuôi nói: “Bám theo cả một đêm cuối cùng vẫn bị cắt đuôi.”
Hiện giờ sắc trời đã dần dần sáng hơn, vì để lần theo manh mối nên chúng tôi tràn đầy năng lượng, bây giờ manh mối bị cắt đứt, sự mệt mỏi rất nhanh đã ập đến, lão Yên đề nghị cứ tìm một chỗ để nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ nghĩ cách xem có tìm được dấu vết gì không?
Bám theo tên cản thi kia cả một đêm, quả thực chúng tôi đã rất mệt mỏi, chỉ tìm kiếm qua loa những nơi có thể ẩn nấp và quan sát con đường bên ngoài để dừng chân, sau khi ăn lương khô thì tôi liền chui vào túi ngủ và thiếp đi.
Tôi ngủ đến gần trưa thì bị ai đó đánh thức.
Tôi cảnh giác ngồi dậy và nhìn thấy cô Thu - người vừa đá tôi tỉnh giấc, dùng tay ra hiệu cho tôi giữ im lặng, rồi chỉ chỉ ra ngoài cánh rừng.
Tôi nhìn thấy một người, người này ăn mặc hệt như người cản thi chúng tôi đã gặp hôm qua, nhưng rõ ràng không phải là gã đó.
Tôi thấy người nọ cảnh giác nhìn xung quanh rồi chạy xuống phía chân núi.
“Tôi đi theo người kia, mọi người cứ ở lại đây chờ tôi!” Côn Bố nhanh chóng nói ra một câu rồi cẩn thận bám theo người kia.
Tôi cũng muốn đi theo anh ta nhìn xem, nhưng lão Yên lại ngăn cản, nói hiện giờ đang là ban ngày, không giống như ban đêm, càng có nhiều người theo dõi thì càng dễ bị cắt đuôi.
“Người này từ đâu tới?” Tôi ngừng suy nghĩ và hỏi ngược lại mọi người.
Lão Yên cũng tỏ vẻ khó hiểu, nói rằng người này bỗng nhiên xuất hiện, rõ ràng giây trước người này còn ra vẻ đang nhìn đường, nhưng vừa không để ý thì giây tiếng theo đã xông ra. Nếu không phải trên người đối phương còn rất nhiều dương khí, đoán chừng lão Yên cũng hiểu lầm người này là bánh trứng ở quanh khu vực này rồi.
“Không thể nào …” Tôi bảo lão Yên chỉ vào nơi người đàn ông kia vừa đứng, sau đó lắc lắc đầu: “Xung quanh đây đều là bụi cây, cho nên con đường này tương đối khuất. Nếu đối phương chui ra từ trong bụi cây, ông không thể không phát hiện ra được. Vậy tên này từ đâu chui ra chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận