Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 285

“Vốn dĩ tôi cho rằng Cố Thuận Chương giấu tôi chỉ để tránh trật tự của khu khảo cổ bị xáo trộn, nhưng bây giờ xem ra toàn bộ công việc khảo cổ đã không thể tiếp tục được nữa, nếu ông ấy còn một chút lý trí thì nên biết với loại tình hình này phải cầu cứu 701 ngay!" Giọng nói của lão Yên đầy vẻ lo lắng.
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ: “Lão Yên, tôi cảm thấy Ninh Viễn đang làm việc vô ích, ông xem tôi mới tới chưa được hai ngày, đã biết được một số tin tức từ miệng người dân trong làng, vì sao anh ta còn uy hiếp kêu bọn họ không được nói? Loại chuyện này không phải càng uy hiếp càng tồi tệ hơn sao?”
Mặc dù tôi không hiểu nhiều nhưng cũng hiểu được đạo lý bịt miệng của dân còn nguy hiểm chặn sông phòng lũ, cho dù không có chuyện gì, chỉ cần ngăn cấm thì bọn họ càng truyền ra nhiều tin đồn, huống chi đây còn là là những chuyện rất khủng khiếp và kì quái.
“Cậu nói không sai, tôi biết Ninh Viễn, cậu ta là người được lão Cố vô cùng tín nhiệm, lão Cố chỉ giới thiệu cho tôi làm quen tổng cộng được hai người, một người là học trò của ông ấy, người còn lại chính là Ninh Viễn, cho nên hiện tại cậu ta làm như vậy rất có thể là được lão Cố dặn dò. Nhưng bây giờ bản thân lão Cố cũng không tỉnh táo, quyết định của ông ấy cũng không đáng tin cậy.” Lão Yên trả lời.
Tôi thở dài: “Nhưng bây giờ phải làm sao đây, tuy rằng dân làng nguyện ý nói ra, nhưng cũng chỉ là thổi phồng lên những chuyện chúng ta đã biết, khiến nó đáng sợ hơn mà thôi.”
“Đợi thêm một chút, nếu có chuyện gì khẩn cấp, cậu có thể tự mình giải quyết.” Lão Yên nói.
Tôi vội hỏi ông ấy “tự mình giải quyết” là có ý gì, lão Yên do dự một chút mới nói: “Nếu cậu cảm thấy cần thiết, hãy lấy thân phận đặc phái viên 701để cưỡng chế xuống mộ.”
“Cái gì?” Tôi có chút kinh ngạc trước quyết định của ông ấy.
Lần này tôi được cử đến điều tra, chủ yếu là để xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ còn chưa xác định được khu mộ đã xảy ra vấn đề gì.
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Cũng chỉ có lão Cố làm người cứng nhắc, một bên muốn chúng ta giúp đỡ, một bên lại không tin vào mấy thứ này. Nếu không phải khu mộ có vấn đề, vậy nguyên nhân gì lại khiến liên tiếp năm người tự sát, mười mấy người đều bị đưa vào bệnh viện tâm thần đây?”
Tôi thở dài, tôi thực sự không hiểu tại sao cả hai bộ phận đều làm việc cho quốc gia lại có nhiều khúc mắc như vậy, nếu không 701 trực tiếp phái chuyên gia tới đây không phải được rồi sao?
Lão Yên bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, giữa các bộ phận không can thiệp lẫn nhau là quy định bắt buộc rồi, nếu không mỗi một việc ai cũng muốn xen vào, vậy sẽ trở thành đống hỗn loạn gì đây?
Nghe lão Yên nói như vậy tôi cũng đành phải chấp nhận: “Vậy để tôi xem lại, dù sao cũng phải nắm được sơ hở của bọn họ mới được.”
Chỉ có nắm được sơ hở của bọn họ, lão Yên mới có thể xin cấp trên tham gia, đến lúc đó cho dù là Cố Thuận Chương cũng không thể ngăn cản được.
Tuy rằng tôi cảm thấy điều này là không cần thiết, chỉ cần lão Yên cứng rắn hơn một chút mà tới đây thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng ông ấy có suy nghĩ của riêng mình, bản thân tôi cũng không thể nói gì được.
Buổi tối tôi lại nghe được một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, tôi vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi theo.
Ngay tại thời điểm tôi đưa tay muốn mở cửa, trong đầu chợt lóe một linh cảm: Ninh Viễn buổi chiều tìm tôi nói những lời kia là cố ý kích tôi!
Ngày hôm qua chắc chắn anh ta đã cảm giác được có người theo dõi anh ta, một người vừa mới tới như tôi tất nhiên sẽ trở thành đối tượng nghi ngờ chính.
Cho nên chiều nay anh ta đã cố ý dặn tôi buổi tối không nên đi ra ngoài, là muốn kích tôi, tối nay tôi lại đi theo nhất định sẽ bị lộ.
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng buông tay, xoay người nằm lại trên giường, không suy nghĩ gì nữa, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau khi tôi rời giường, Ninh Viễn vẫn đang đợi tôi dùng bữa sáng nhưng thái độ với tôi đã dịu dàng hơn rất nhiều và hỏi vài câu về đề tài của tôi.
“Đây là lần đầu tiên tôi tham gia làm đề tài này, cũng chỉ mới bắt đầu, trước mắt không có tiến triển gì nhiều.” Tôi mỉm cười.
Ninh Viễn vỗ vai tôi: “Khi nào có thời gian cậu đưa đề tài cho tôi xem, nói không chừng tôi còn có thể cho cậu vài lời khuyên đấy.”
“Vậy cảm ơn anh Ninh trước.” Tôi tiếp tục mỉm cười.
“Đội trưởng Ninh, xảy ra chuyện rồi!” Ninh Viễn vừa định nói thêm gì với tôi thì từ xa có một người đang lao về phía chúng tôi.
Người này thở hổn hển, đang muốn lên tiếng thì đột ngột dừng lại khi nhìn thấy tôi.
Tôi biết lúc này mình nên thức thời rời đi, nhưng tôi lại giả vờ là một người không hiểu chuyện, cứ đứng yên ở đó.
“Được rồi, cậu nói đi.” Ninh Viễn nhìn tôi một cái rồi xua tay.
Lúc này đối phương mới lắp bắp nói: “Lại, lại có người chết!”
“Lại có người chết?” Vẻ mặt Ninh Viễn chợt cứng đờ, thậm chí không thèm quan tâm đến việc tôi ở gần đó, trực tiếp yêu cầu người đàn ông đưa mình đến hiện trường xảy ra chuyện.
Tôi vội vàng đuổi theo, nhưng chợt nhận ra con đường này càng ngày càng xa lạ.
“Tiểu Thịnh, chuyện xảy ra ở đâu?” Ninh Viễn cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cau mày hỏi.
Tiểu Thịnh lấy tay chỉ về một hướng: “Ở trong rừng cây phía trước.”
“Trong rừng?” Tôi kéo Ninh Viễn lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với Tiểu Thịnh.
Tiểu Thịnh cảm thấy lạ, liền hỏi có chuyện gì vậy?
Tôi còn chưa trả lời, Ninh Viễn đã mở miệng: “Tiểu Thịnh, mới sáng sớm cậu chạy đến khu rừng bên cạnh làm gì?”
“Đội trưởng, ý này của anh là sao?” Tiểu Thịnh kinh ngạc nói: “Không lẽ anh đang nghi ngờ người là do tôi giết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận