Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 377

Giáo sư Hứa nói không có khả năng, người tuẫn táng đều phải vẹn toàn, sao có thể cho một người bị chém eo vào đây chứ?
Thương Thần duỗi tay kéo chân của thi thể xuống dưới: “Trực tiếp xem thử không phải là được rồi sao.”
Theo sau động tác của anh ta, hai phần trên dưới của thi thể từ từ tách ra khoảng năm xăng-ti-mét, sau đó thì không còn động nữa, tôi nhìn qua rồi khó hiểu nói: “Thế này hình như cũng không hoàn toàn đứt lìa.”
Lão Yên vừa nghe vậy thì trực tiếp lấy ra một cái kéo nhỏ cắt phần vải ở chỗ eo của cỗ thi thể ra. Tôi dựa gần lại nhìn, chỉ thần phần da ở eo của bộ thi thể này vẫn liền lạc, nhưng mà thịt bên trong thì đã đứt lìa, giống như bị chặt đứt từ bên trong vậy, nhìn bỗng thấy buồn nôn...
“Đây là thủ đoạn bồi táng gì vậy, thật sự là chưa từng nghe qua.” Giáo sư Hứa nói.
Lão Yên lắc đầu: “Có lẽ là hành vi kỳ quái của Tăng Hầu Ất, xem đủ các loại trước đó, có rất nhiều thứ đều không được làm theo quy củ của thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, chắc hẳn ông ta cũng là một người có suy nghĩ riêng.”
Tôi nghe hai người này anh nói tôi nói rồi kéo bọn họ cách xa chiếc quan tài kia ra: “Các ông có nhìn thấy trong eo của cô gái này có thứ gì không?”
“Thứ gì?” Lão Yên và giáo sư Hứa đều có chút ngờ vực.
Cái tay đang chỉ của tôi cũng đang run rẩy, không biết là đang sợ hãi, hay là đang xót thương cho đứa trẻ mười mấy tuổi đó, cổ họng của tôi khô khan, chỉ có thể miễn cưỡng nói ra được mấy chữ: “Có, rắn!”
“Cái này không đùa được đâu.” Lão Yên trừng tôi một cái.
Tôi vội vàng lắc đầu, nói tôi là người sẽ nói đùa linh tinh vào những lúc quan trọng sao?
Vừa rồi nhờ ánh sáng tối tăm, tôi nhìn thấy rõ ràng trong phần eo của thi thể nữ đó có cái gì đó đang động đậy, hình dáng đó nhất định chính là rắn!
Từ nhỏ tôi đã chạy nhảy trong rừng núi, cũng đã nhìn thấy đủ loại rắn, không thể nào nhìn nhầm được, rắn trong eo của thi thể nữ không tính là to, cũng không tính là nhỏ, ít nhất cũng dài bằng cánh tay, trọng điểm là, con rắn đó còn sống!
Tại sao con rắn này có thể sống lâu như vậy ở trong cơ thể người thì tạm thời tôi không muốn truy cứu, chỉ nói tới vừa rồi chúng tôi đã động vào eo của thi thể nữ đó, nói không chừng con rắn đó đã tỉnh lại, đang chờ cơ hội tấn công chúng tôi.
Con ngươi của lão Yên co lại: “Nếu như lời cậu nói là thật, vậy...”
Ánh mắt của ông ấy do dự đặt trên mười hai chiếc quan tài khác, nói nếu như lời tôi nói là thật, vậy nhất định trong rất nhiều cỗ quan tài còn lại cũng là tình huống như vậy. Đổi một cách nói khác, cái chúng tôi đối mặt không phải là mười ba bộ thi thể, mà là mười ba con rắn không biết là chủng loại gì!
“Vậy chúng ta không mở quan tài nữa?” Tôi hỏi.
Lão Yên lắc đầu: “Không thể nào, cậu không phát hiện ở trong mộ nước Tăng, nếu như cậu muốn đi tiếp về phía trước thì nhất định phải giải quyết nan đề hiện tại sao?”
Tôi lập tức hiểu được ý của ông ấy, cũng giống như là giải bài, nếu như bạn muốn né tránh thì tuyệt đối không được. Mê cung và hung thi là dựa vào đội trưởng Bạch, sau đó đều do chính chúng tôi xông qua từng ải một, không lần nào có thể lui tránh.
“Vậy ý của ông là?” Tôi nhìn về phía lão Yên.
Ông ấy chỉ nhìn tôi một cái, không nói gì cả, tôi đã hiểu được, ông ấy muốn lấy thân đi mạo hiểm !
Tôi bất lực nói: “Hay để tôi làm đi, tránh cho ông nói tôi khi sư diệt tổ.”
Ngoài ý muốn là lão Yên lại từ chối, ông ấy không cảm thấy tôi có thể thuận lợi đối phó được với con rắn trong thi thể này.
“Ông nói thế là đang coi thường tôi à?” Tôi xoay cổ tay: “Khi còn nhỏ số rắn tôi diệt không lên tới trên trăm thì nhất định cũng tới chín mấy, lần trước còn nổ chết một con rắn tổ tông, mười mấy con rắn này thì tính là gì chứ?”
Thấy dáng vẻ đã có tính toán của tôi, lão Yên vỗ bả vai rồi bảo tôi đừng cậy mạnh, nói rắn lần này không giống với bình thường, từ trước tới giờ ông ấy chưa từng gặp loại rắn nào có thể sống trong cơ thể người lâu như vậy.
Hai người chúng tôi ở đây ông ấy đẩy tôi tôi đẩy ông ấy, Nha Tử bên cạnh đột nhiên bật cười nói: “Để tôi làm đi.”
“Anh không đùa chứ?” Tôi nhíu mày: “Không phải anh sợ nhất những thứ này à?”
Nha Tử à một tiếng, mặc không đổi sắc nói sợ thì có tác dụng gì, sợ những thứ này thì bọn nó sẽ không tồn tại à? Nếu đã như vậy thì chẳng bằng thử thay đổi cái khuyết điểm sợ hãi này.
Giáo sư Hứa vỗ lên đầu anh ta một cái: “Cái sợ con mang ra từ trong bụng mẹ này thì sửa thế nào hả? Đừng gây thêm phiền phức ở đây nữa.”
Nha Tử bị giáo sư Hứa nói tới không hé răng, nhưng nhìn dáng vẻ đó của anh ta thì thật sự là rất muốn lên đấu một trận với cái đống thân mềm này, tôi nghĩ nếu như anh ta thật sự có thể sửa được cái khuyết điểm này thì cũng rất tốt, thế là đề nghị nói nếu không thì tôi và anh ta cùng đi, hai người thì phần thắng cũng cao hơn một chút.
“Tôi chi viện các cậu.” Thương Thần siết chặt dây thừng buộc Dược Quán Tử, hai tay chuyển động, hai cây súng xuất hiện trên tay anh ta.
Tôi gật đầu với anh ta, rời mắt khỏi chiếc quan tài thứ nhất, cùng Nha Tử đặt ánh mắt lên mười hai chiếc quan tài còn lại, hỏi lão Yên có thể giải quyết từng chiếc quan tài một được không?
“Thử xem.” Lão Yên ra dấu tay với tôi, sau đó cùng với giáo sư Hứa đi vòng tới phần đầu của chiếc quan tài đang mở, người trước lấy từ trong balo ra một cây gậy sắt, rõ ràng là muốn ép con rắn kia ra ngoài.
Mà tôi và Nha Tử lại phòng thủ ở vị trí bên hông của thi thể, dự định đợi con rắn đó vừa xuất hiện thì sẽ dùng phi đao đâm chết nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận