Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 272

Tôi nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ mình đang lắng nghe.
"Khoảng hai ba ngày trước, dân làng ở núi Diệp Gia ở Tô Châu, Hồ Bắc đã quyết định cho nổ tung ngọn núi để xây một con đường mới dẫn ra bên ngoài. Ai ngờ vụ nổ đã tạo ra một khe hở rất lớn trên núi!
Họ nhìn xuống dưới thì chỉ thấy khe hở này không có đáy, cũng không dám tùy tiện làm gì nên đã báo lên chính quyền, sau khi quốc gia biết chuyện đã cử lực lượng không quân đi chụp ảnh từ trên không. Thật không thể tin được, bên dưới khe hở là đỉnh của ngôi mộ. Chỉ cần thuốc nổ nổ sâu thêm tám mươi xăng-ti-mét nữa thôi là ngôi mộ có thể đã không còn nữa rồi.” Lão Yên nói mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Tôi chỉ vào bức ảnh trên tay ông ấy: “Đây là bức ảnh chụp từ trên không kia sao?”
“Đúng vậy, nhìn kích thước của khe hở này đi, nếu phía dưới thật sự có một ngôi mộ thì chắc chắn sẽ không đơn giản đâu.” Lão Yên hưng phấn xoa xoa bức ảnh, giống như đã bước được chân vào lăng mộ vậy: “Sau khi chụp ảnh và phát hiện ra ngôi mộ thì đã được báo cáo với quốc gia, bây giờ đội khảo cổ quốc gia đang trên đường đến đó, bên chỗ chúng ta sẽ hỗ trợ họ và tìm kiếm những tài liệu liên quan trước, khi họ đến đó xem có thể nhìn ra đại khái đây là loại lăng mộ nào không."
Tôi ngạc nhiên nói: “Đội khảo cổ quốc gia đã tiếp quản rồi à?”
Đội khảo cổ quốc gia cũng không dễ dàng ra quân, tương tự như 701, đến tay họ xử lý đều là một số lăng mộ lớn có giá trị lịch sử khổng lồ, chẳng qua 701 chịu trách nhiệm về những phần nguy hiểm hơn thôi.
Lão Yên ừ một tiếng, nói chỉ cần nhìn vào bức ảnh cũng biết được lăng mộ này không hề nhỏ, chỉ có đội khảo cổ quốc gia mới có thể xứng với nó.
Tôi quào một tiếng, hỏi ông ấy tôi ở lại đây có thể giúp được gì không?
“Tìm kiếm tài liệu liên quan, thông qua khe hở có thể thấy được quy mô của lăng mộ này ít nhất phải mấy nghìn mét vuông, ngoại trừ vương hầu khanh tướng ra thì không thể tìm được lăng mộ của ai khác có thể lớn như vậy được!
Việc chúng ta cần phải làm bây giờ là tìm đọc tài liệu lịch sử, xem coi rốt cuộc trước và sau thời Chiến Quốc có bao nhiêu người xưa phù hợp với loại mai táng có quy mô lớn thế này, kế đó mới từ từ sàng lọc lại sau." Lão Yên chỉ vào những bóng người đang bận rộn trong phòng hồ sơ, nói những người này chỉ là một phần của nhóm thôi, đã có người đến chỗ chuyên sưu tầm tài liệu lịch sử để tra rồi.
Sau đó tôi mới biết tư liệu lịch sử trong kho hồ sơ chỉ là một phần rất nhỏ.
"Được rồi, dạo này tôi vừa hay đang đọc về những lăng mộ thời Chiến Quốc, tìm kiếm chắc sẽ nhanh hơn. Chỉ là ... vương hầu khanh tướng trước và sau thời Chiến Quốc nhiều như hạt cát vậy, dùng phương pháp loại trừ biết đến khi nào mới xong?" Tôi cảm thấy công việc này thực sự vô nghĩa, còn không bằng đợi đội khảo cổ quốc gia đến đó khai quật lăng mộ ra rồi tiến hành nghiên cứu luôn.
Lão Yên lắc đầu: “Trước khi khai quật loại lăng mộ lớn thế này nhất định phải cẩn thận. Hệ thống lăng mộ của mỗi triều đại đều khác nhau, phương pháp khai quật cũng tùy theo đó mà thay đổi tương ứng. Vậy nên trước khi khai quật phải cố hết sức phân tích được đại khái thời gian của lăng mộ này."
Tôi nghe lời chỉ dạy, gật gật đầu, nhìn mọi người đang bận rộn cũng không do dự nữa, cầm tư liệu mình đang đọc trước đó tiếp tục tìm.
Bận rộn đến tận nửa đêm, chúng tôi thống kê một chút tư liệu, phát hiện trước và sau thời Chiến Quốc có tới hàng trăm vương hầu khanh tướng được sử sách ghi lại, trong số đó có vài người còn không được chôn cất chính thức, nhưng mặc dù vậy cũng đã có tầm năm mươi lăm lăng mộ.
Chúng tôi chỉ có thể loại trừ đến đây thôi chứ không thể tiếp tục được nữa. Cũng may là lão Yên đã xác nhận 100% cái khe hở được dân làng họ Diệp cho nổ tung kia thực sự là lăng mộ cổ của thời Chiến Quốc, đặt nền móng cho công tác triển khai của đội khảo cổ.
Sau khi đi đến kết luận này, lão Yên bảo chúng tôi giải tán, nhưng ông ấy vẫn ở lại phòng hồ sơ, cố gắng muốn nghiên cứu nhiều chi tiết hơn nữa, dù cho có khuyên như thế nào cũng vô ích, nên tôi cũng chỉ đành tùy ông ấy vậy.
Đội khảo cổ quốc gia hành động rất nhanh, ngay ngày hôm sau đã đến làng họ Diệp, vừa đến nơi đã liên lạc với lão Yên thông qua bộ đàm.
Lão Yên trực tiếp mang theo bộ đàm đến phòng hồ sơ, vừa tra tài liệu vừa nhận tin tức, tôi bưng bữa sáng đến cho ông ấy, thấy ông ấy bận đến mức chân không chạm đất.
Tôi đặt bữa sáng vào tay ông ấy, sau đó lấy tài liệu ông ấy đang tra cứu ra, ý bảo ông ấy ăn cơm trước đã.
Chắc là ông ấy cũng rất đói nên cầm chén lên húp liền mấy ngụm cháo lớn, vừa đặt chén xuống thì tin tức bên phía đối phương lại truyền đến!
"Tôi là Cố Thuận Chương, đội trưởng đội khảo cổ. Chúng tôi đã đến hiện trường. Sau khi đo đạc thì thấy khe hở dài khoảng hai trăm ba mươi mét, rộng một mét, có thể nhìn thấy rõ đỉnh của lăng mộ. Bước đầu nghi ngờ trên đỉnh mộ hẳn sử dụng lưu li hỏa. Muốn khai quật thì cần phải dẫn nó ra ngoài trước hoặc chọn một nơi khác để tiến vào.” Người tự xưng là Cố Thuận Chương nhanh chóng báo cáo tình hình tại hiện trường.
Vừa nghe nói đến lưu li hỏa là tôi đã biết lăng mộ này không hề đơn giản. Cái gọi là lưu li hỏa chính là ám chỉ việc đổ một lớp thủy ngân vào bên trong lăng mộ khi nó được đậy nắp, sau đó buộc dây đồng bốn phía xung quanh đỉnh của lăng mộ.
Một khi có người vọng tưởng muốn tiến vào lăng mộ, thủy ngân trên đỉnh mộ sẽ chảy ra, mà khi thủy ngân chạm vào dây đồng sẽ lập tức phát nổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận