Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 515

“Mau, mau trèo lên cây đi!” Mắt thấy Đồ Tể sắp rơi vào trong miệng gấu, tôi vội hét lên một câu, đồng thời nã thêm một phát súng để thu hút sự chú ý của gấu đen.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, một bóng người xẹt ngang qua trước mặt gấu đen, thành công di dời sự chú ý của gấu đen khi nó đang lao về phía Đồ Tể!
Khi nhìn kỹ hơn, tôi mới phát hiện ra bóng đen ấy chính là Côn Bố, vốn anh ta đang trèo trên cây mà không biết đã lao xuống dưới từ khi nào, kẻ tài cao gan cũng lớn, anh ta dám đối đầu trực tiếp với con gấu đen kia.
Thân thủ của Côn Bố rất linh hoạt, anh ta có thể di chuyển trong rừng rậm với tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc.
Mà con gấu đen kia cũng không chậm, những lùm cây khiến chúng tôi phải đau đầu, thế mà dưới tứ chi của nó lại chẳng khác gì ngọn cỏ nhỏ, lùm cây bị nó đạp trên mặt đất, quả thực chẳng hề có một chút tác dụng ngăn cản nào.
“Côn Bố, cậu điên rồi à?” Lão Yên hô một câu.
Đồ Tể cũng kinh hồn táng đảm nhìn một màn này, không biết cô Thu nhảy từ đâu ra, thụi một quyền lên bụng Đồ Tể: “Có phải anh cố ý hay không, nếu muốn mạng của chúng tôi thì cứ trực tiếp vác vũ khí tới đây, mẹ khiếp, sao anh còn sử dụng tới chiêu âm hiểm như vậy chứ!”
“Tôi, tôi không có.” Đồ Tể vụng về giải thích.
Cô Thu lại không chịu tin, nói rằng tuy người của 303 chẳng có mấy bản lĩnh, nhưng không có lý nào không thể leo nổi lên một cái cây, nói xong cô ấy còn bồi thêm một câu đầy khinh miệt: “Nếu thực sự là như vậy, các người còn không biết xấu hổ mà mơ tưởng vị trí của 701 ư?”
“Tiểu Thu, hiện tại không phải lúc nói chuyện này.” Lão Yên quở mắng.
Cô Thu miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận, nhìn về phía tôi: “Trường An, Côn Bố không thể nào chạy thoát khỏi con gấu đen kia đâu, chúng ta mau đuổi theo đi.”
Tuy rằng tôi không hề nghi ngờ năng lực của Côn Bố, nhưng tôi cũng biết cô Thu nói không sai, bởi vì con gấu đen này thực sự đáng kinh ngạc, trong một khu rừng rậm rạp như vậy, ấy vậy mà nó lại có thể di chuyển rất nhanh, đối với nó mà nói mấy lùm cây kia căn bản chẳng gây ra chút trở ngại nào.
Tôi không nói nhiều mà lập tức đuổi theo, trước khi bỏ đi, tôi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua phía Đồ Tề, anh ta vội né tránh ánh mắt của tôi.
Tôi suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu, tôi cứu anh ta là để anh ta hợp tác với những người khác, thế mà anh ta đã làm gì, ngay vào lúc này rồi còn chơi trò tâm cơ.
Lưu Hàn Thu để tên này ở lại căn bản chẳng vì lòng tốt gì cả, chúng tôi đã quá coi trọng bọn họ rồi! Tôi chẳng buồn nói gì nữa, xoay người rồi đuổi theo hướng con gấu đen và Côn Bố đã chạy đi.
Tôi không muốn nói gì, vì tôi cảm thấy mình không còn gì để nói với loại người này, loại người vào thời khắc mấu chốt còn ám toán tính mạng của người khác, cho dù thế nào cũng không thể tha thứ được!
Những bông tuyết lạnh buốt rơi vào mặt tôi, nhưng không lạnh bằng trái tim tôi, trong ấn tượng của tôi, 303 luôn là một tổ chức đen tối, các thành viên trong đó suốt ngày suy nghĩ làm thế nào để bày mưu tính kế và ám hại tính mạng của các tổ chức anh em khác, rồi thay thế vị trí của bọn họ, thế nhưng tất cả cũng chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi.
Nếu từ bài học ở Hồ Bắc lần trước còn chưa đủ, thì bài học lần này đã khiến tôi không còn dám tín nhiệm đám người này nữa.
Nếu chỉ bởi vì sự tín nhiệm này mà khiến Côn Bố xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ không thể tự tha thứ cho chính bản thân mình!
“Trường An, đừng phân tâm.” Lời nói của cô Thu truyền tới tai tôi, cùng với đó là gió tuyết quật thẳng vào mặt khiến tôi đau nhức.
Tôi chỉ cảm thấy mọi người đều đang dung túng cho mình, khi cô Thu phát hiện ra vấn đề thì lập tức trách cứ Đồ Tể trước tiên, chứ họ không hề trách cứ tôi, không trách tôi vì đã đặt cược mạng sống của mình vào một người không hề đáng tín nhiệm.
Nhưng lúc này mọi lời nói đều trở nên thừa thãi, tôi gật đầu với cô Thu, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu sang một bên, cố gắng nhìn rõ con đường phía trước, tăng tốc để tranh thủ thời gian chi viện cho Côn Bố.
Đang mải chạy, tôi chợt nhận thấy có điều gì đó không ổn nên dừng lại và cẩn thận lắng nghe.
Cô Thu khó hiểu hỏi tôi có chuyện gì thế, tôi hơi sốt ruột nói: “Âm thanh đâu? Tại sao lại không có âm thanh gì cả?”
Không sai, điều khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn chính là âm thanh, chưa kể đến Côn Bố, anh ta chạy chẳng khác gì bóng ma, cũng chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào cả. Nhưng với kích thước to lớn của con gấu đen kia, đi đến đâu cũng giống như động đất, làm sao lại có thể không phát ra một chút âm thanh nào?
Tuy nhiên sự thật là tôi không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngoại trừ tiếng gió và tiếng tuyết rơi, như thể trận động đất và chấn động rung chuyển của núi đồi trước đó đều là ảo giác của chúng tôi vậy.
Cô Thu cũng ngẩn cả người, nhìn quanh rồi mở to mắt hỏi tôi có để ý rằng không có bụi cây nào xung quanh chúng tôi bị hư hại hay không?
Tôi nhìn kỹ hơn, và quả nhiên, những bụi cây xung quanh vẫn còn nguyên vẹn, trông không có vẻ gì là giống như có một con dã thu vừa mới đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận