Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 150: Thăm Dò

“Lão Yên, ông nhìn đi.” Tôi vẫn luôn quan sát chướng khí, một lúc sau thì vẫy tay gọi lão Yên.
Lão Yên hỏi có chuyện gì rồi cẩn thận di chuyển tới gần tôi.
Tôi chỉ tay về phía làn chướng khí dày đặc, nhỏ giọng nói: “Chỉ e là đám chướng khí này không phải tự nhiên mà có.”
“Do người làm sao? Nhưng ai mà lại có được bản lĩnh lớn như vậy.” Lão Yên nhìn theo nơi tôi chỉ, một lúc sau lông mày ông ấy nhíu chặt lại.
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng chướng khí này kỳ lạ thật. Trong những cánh rừng rậm ở phương Nam thường có nhiều chướng khí, xong chúng chỉ xuất hiện nhiều vào mùa xuân, hiện giờ đã chuẩn bị sang mùa thu rồi, chướng khí vốn không nên xuất hiện nhiều như vậy.
Hơn nữa, nơi chúng ta đang đứng cũng có địa thế bình thường, không phải khu vực trũng thấp hay thung lũng, ấy vậy mà chướng khí chẳng hề tan đi. Ông nhìn kìa, dường như làn chướng khí này chỉ bao quanh núi Thái Bạch, thậm chí còn chẳng để lộ ra đường lên núi.”
Lão Yên hít ngược một ngụm khí lạnh, nói nếu có người có thể biến chướng khí tự nhiên thành vật tuỳ mình sai bảo, vậy cũng thật đáng sợ.
Tôi có nói nhỏ hơn nữa: “Nói không chừng đây cũng là rào chắn do nước Thục cổ tạo ra thì sao?”
Sở dĩ tôi lại có suy đoán như vậy là bởi vì tôi cảm thấy người bình thường sẽ không thể mạnh bạo được như thế, hơn nữa, có vẻ như phạm vi của làn chướng khí này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, cũng xét từ những bài học từ nước Trường Dạ, những nền văn minh cổ đại này rất giỏi dựng lên rào cản từ chính tự nhiên.
Lão Yên lộ vẻ mặt kinh ngạc mà liếc nhìn tôi, sau đó lại liếc nhìn chướng khí: “Nếu đây là sự thật, chỉ e là chúng ta sẽ không dễ dàng vượt qua làn chướng khí này đâu…”
Hai chúng tôi chăm chú nhìn vào làm chướng khí, sau một lúc lâu, cũng chỉ có thể cất tiếng thở dài.
“Ngày mai tôi sẽ vào xem!” Sau khi cả hai người chúng tôi quay lại ngồi quanh đống lửa, Côn Bố đột nhiên nói ra một câu.
Lão Yên có chút do dự, nói: “Làn chướng khí kia rõ ràng rất độc, tuy rằng cậu có thể chất đặc thù, nhưng như vậy cũng quá mạo hiểm.”
“Bây giờ còn có cách nào khác không?” Côn Bố hỏi lại một câu.
Lão Yên lập tức ngừng nói, hiếm khi Côn Bố lại cất lời an ủi như thế, anh ta tự nhận bản thân có thể chất đặc biệt, cho dù có gặp phải chuyện không may thì cũng có thể kịp thời cứu về.
“Nếu ngày mai chướng khí vẫn còn dày như vậy, vậy chúng ta sẽ làm theo lời cậu nói.” Lão Yên không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý với Côn Bố.
Cả đêm không nói một lời, ngày hôm sau mọi người thức dậy khi trời mới tờ mờ sáng, dù sao mọi người cũng không thể ngủ ngon trong nơi núi rừng hoang vắng thế này được.
Tôi lập tức nhìn về phía núi Thái Bạch, thấy làn chướng khí dày đặc vẫn chưa tiêu tan chút nào, mà thậm chí còn càng ngày càng dày đặc thêm.
Côn Bố đã chuẩn bị sẵn sàng, cả người anh ta vốn dĩ đã bị bóng tối bao phủ, hiện tại chỉ đôi mắt là còn lộ ra bên ngoài, anh ta quay gật đầu với lão Yên một cái, rồi chậm rãi bước vào làn chướng khí.
Chúng tôi nín thở, tập trung nhìn chằm chằm vào nơi Côn Bố bước vào, không dám thở ra.
“Qua bao lâu rồi?” Lão Yên hỏi một câu, cô Thu nhanh chóng đáp lại: Nửa phút.
Nửa phút nghe thì rất ngắn, nhưng xét đến việc ảnh cổ vừa mới vào đó được vài giây ngắn ngủi đã toi mạng, nửa phút này quả thực còn dài hơn một thế kỷ.
Nhưng Côn Bố vẫn chưa quay lại, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Lão Yên trầm mặt xuống, bảo mọi người chờ thêm một chút.
“Một phút rồi.” Giọng điệu của cô Thu rõ ràng đã lộ ra sự lo lắng.
Lão Yên cũng có chút luống cuống, cất cao giọng gọi Côn Bố mấy tiếng, nhưng lại chẳng có một lời đáp lại.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, nói: “Có thể liên lạc bằng bộ đàm không?”
Lão Yên lúc này như mới sực nhớ ra có thứ như bộ đàm tồn tại, ông ấy vội vàng kết nối với Côn Bố, ông ấy hô lên vài tiếng, nhưng phía bên kia bộ đàm vẫn im lặng như cũ.
“Trường An, tôi phải vào đó xem thử, chẳng may…” Lão Yên cất bộ đàm vào thắt lưng, toan bước vào trong làn chướng khí kia.
Đúng lúc này, từ bộ đàm đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết, khiến da đầu của chúng tôi tê dại.
“Côn Bố, xảy ra chuyện gì thế?” Lão Yên đột nhiên rút bộ đàm ra, hô lên.
Phía bên kia bộ đàm vẫn không có lời đáp lại, vì nó không còn cần thiết nữa. Tất cả chúng tôi đều đã nhìn thấy Côn Bố thất tha thất thểu chạy ra khỏi làn chướng khí, khuôn mặt vốn dĩ được che kín của anh ta đã lộ ra ngoài, trên mặt có những lỗ dày đặc cỡ hạt vừng, có chỗ đã đỏ lên và sưng tấy. Thấy cảnh này, chúng tôi không kìm được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
Lão Yên vội vàng chạy tới đỡ anh ta: “Sao thế này?”
Côn Bố không trả lời lại mà nhanh chóng lấy chai nước trong túi ra đổ lên đầu, sau đó lấy ra một viên gì đó màu đen xì và nuốt vào bụng, lúc này anh ta mới thở hổn hển.
“Không ngờ tôi lại bị lật thuyền trong mương…” Côn Bố nghỉ ngơi một lát, vết đỏ sưng tấy trên mặt đã bớt đi một chút, lúc này anh ta mới kể lại mọi chuyện xảy ra trong chướng khí.
Hoá ra, chướng khí không chỉ có độc mà còn chứa đầy những loài côn trùng nhỏ. Bản thân đám sâu bọ này vốn chẳng thể gây ra mối đe dọa nào, nhưng quan trọng là số lượng của chúng có quá nhiều, chỉ cần không chú ý sẽ bị bọn chúng chui vào trong cơ thể, nếu không phải Côn Bố là một trùng sư, e là anh ta đã không ra ngoài được rồi.
Chúng tôi nghe xong đánh nhìn nhau với vẻ mặt bối rối, lão Yên rít điếu thuốc, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ cay đắng: “Vậy chẳng phải chúng ta sẽ mắc kẹt tại đây sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận