Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 678

"Động não chút đi." Lão Yên liếc nhìn tôi, vẻ mặt có chút bất mãn.
Trong lòng tôi chợt rùng mình, nhớ đến những lời ông ấy nói trước đó thì không khỏi có chút xấu hổ, bởi vì vẫn luôn có họ xông lên phía trước, nên thời điểm tôi động não cũng dần dần ít đi.
Nha Tử hết nhìn tôi rồi lại nhìn lão Yên một cách kỳ quái, dường như không hiểu nổi sao lão Yên lại đột nhiên có thái độ như vậy với tôi.
Tôi ngẫm trong đầu, hai mắt đột nhiên sáng lên. Lão Yên đâu có cãi nhau. Ông ấy chỉ nói với người của thôn Phong Thu rằng bản thân là trưởng khoa ngành môi trường nên mới tự cao tự đại ở đây.
Nếu thật sự mang theo suy nghĩ xấu vào làng thì nhất định sẽ cư xử thật kín đáo và khiêm tốn, sẽ không có khoa trương như lão Yên.
Bây giờ, đầu tiên lão Yên nói ra chuyện kiến ​​ăn cá này là đang tỏ vẻ bản thân không dễ đụng, sau đó lại không chút kiêng dè tranh cãi với một chàng trai trẻ, điều này ngược lại sẽ khiến đám ngư dân cho rằng thân phận của chúng tôi là đúng!
Nghĩ thông hết mọi chuyện, tôi không khỏi bội phục nhìn lão Yên, thấy tôi đã đoán ra, ông ấy bất đắc dĩ nói: “Cậu đó … đừng học cái lười.”
“Hiểu rồi!" Tôi nghiêm túc nói, sau đó lại cười hì hì.
Lão Yên thở dài lắc đầu, đang lúc đó thì chàng trai trẻ vừa nãy đã dẫn theo mấy tên đàn ông cường tráng vạm vỡ cầm theo câu đinh ba xông tới, tư thế như thể muốn đến để trả thù vậy.
“Ai ui, đây không phải anh Trịnh à? Sao rồi, đêm qua đã bắt được người kia chưa?" Lão Yên cười hỏi.
Chàng trai trẻ vừa tới chuẩn bị lao lên kiếm chuyện đã bị lão Yên dùng một câu chặn lại, làm anh ta đột nhiên quên mất phải nói gì, đành phải kéo Trịnh Tam ra để ông ta trút giận giùm mình.
Trịnh Tam liếc nhìn cánh tay được băng bó của lão Yên, sắc mặt không tốt nói hôm qua khi bọn họ đuổi theo không thấy người nào cả.
Hàm ý là đang nghi ngờ lão Yên đang diễn kịch.
Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói này anh Trịnh, có phải anh có ý kiến với việc chính phủ đến đây khảo sát không? Có ý kiến gì thì cứ nói ra. Chúng tôi cũng không phải không nói lý, nhưng bây giờ tự nhiên lại chụp cho chúng tôi cái mũ như vậy hình như không tốt cho lắm?"
Trịnh Tam xua tay, đám đàn ông cường tráng đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chúng tôi lập tức lùi lại một bước, nhưng vẫn cầm cây đinh ba đứng vây quanh chúng tôi không xa.
"Anh Trịnh muốn nói gì à?" Lão Yên cau mày.
Trịnh Tam liếc nhìn chúng tôi, trầm giọng nói: "Tôi không cần biết môi trường môi nhiết gì hết, chỗ này của chúng tôi không chào đón người ngoài."
"Không chào đón mà còn đồng ý cho chúng tôi vào?" Nha Tử lập tức nắm được đằng chuôi của ông ta: “Mấy người muốn làm gì? Giết người bịt miệng?"
Sắc mặt của Trịnh Tam tối sầm, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Nha Tử, nhưng Nha Tử lại là một kẻ hận thế giới chưa đủ loạn, ánh mắt này chẳng là gì đối với anh ta cả.
Quả nhiên, Nha Tử cười hì hì nói: "Ông Trịnh sao lại nhìn tôi như vậy? Sao, coi trọng tôi rồi, muốn tôi làm con rể của con gái ông à?"
“Nha Tử!" Thấy Trịnh Tam sắp lao tới, lão Yên tranh trước quát một tiếng, sau đó nói vài câu hay ho để khuyên, nói là chúng tôi chỉ đến đây để khảo sát môi trường xung quanh thôi, trùng hợp thấy thôn Phong Thu phù hợp nhất.
Nhanh thì mấy ngày, chậm thì nửa tháng, đến thời hạn chúng tôi sẽ lập tức rời đi. Mọi người cứ vui vui vẻ vẻ là tốt nhất, nếu không làm ầm lên thì chả có ai được lợi cả.
Lời này của ông ấy giống như đang nhắm đến nhược điểm của Trịnh Tam. Đối với những nơi khép kín như thôn Phong Thu mà nói, sợ nhất chính là làm lớn chuyện, vậy thì cái làng này cũng đừng nghĩ đến chuyện sống lánh đời được nữa.
“Muốn ở lại cũng được, nhưng tôi nói trước, phải có tôi và vài người khác đi theo mấy người." Trịnh Tam cảnh giác nói.
Lão Yên vung tay: "Được thôi, chỉ cần mấy người anh em đó không thấy vất vả thì muốn đi theo sao cũng được!"
Chàng trai trẻ vừa thấy chúng tôi muốn bắt tay làm hòa thì liền vội nói vài câu bằng tiếng địa phương mà chúng tôi nghe không hiểu, bị Trịnh Tam mắng vài câu liền im miệng.
Lão Yên không có hứng thú với việc cậu tới tôi đi của bọn họ, bảo tôi và Côn Bố chuẩn bị bữa sáng rồi đi vào phòng của đội trưởng Bạch.
Kể từ khi đội trưởng Bạch vào phòng, lão Yên đã đưa ra một mệnh lệnh. Trừ khi đội trưởng Bạch có yêu cầu hoặc lên tiếng, nếu không ngoài ông ấy ra, những người khác đều không được vào phòng của đội trưởng Bạch.
Mệnh lệnh này có chút khó hiểu, nhưng chúng tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là lão Yên làm vậy để đội trưởng Bạch bớt lo thôi.
Buổi sáng tôi với Côn Bố tiện tay nấu một ít cháo, sau khi dùng bữa tạm bợ thì mang theo dụng cụ ra ngoài.
Phía trước cách làng hơn trăm mét chính là biển. Mục tiêu của chúng tôi hôm nay là đi vòng quanh biển.
Vừa ra cửa, Trịnh Tam và hai ngư dân trẻ tuổi đã đi theo chúng tôi, bọn họ bọc người kín mít, cố chấp đi theo sau chúng tôi, những cây đinh ba trong tay vô cùng có tính công kích.
Sắc mặt Nha Tử không tốt khẽ nói: "Lão Yên, họ cứ kè kè đi theo vậy sao chúng tôi còn tâm trạng làm việc được?"
Lão Yên hỏi anh ta sao lại không, cứ coi như bản thân có thêm mấy người vệ sĩ là được mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận