Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 701

Trở lại phòng chúng tôi ở, lão Yên kéo tất cả mọi người ra, đội trưởng Bạch được ông ấy mời ngồi ở trên ghế, Nha Tử vẫn núp ở trong phòng không ăn không uống cũng bị ông ấy kéo ra, động tác rất thô bạo, nhưng ai khuyên cũng không có tác dụng.
“Tất cả mọi người thẳng thắn nói chuyện một lần đi.” Lão Yên móc điếu thuốc ra châm lửa, hung hăng hít hai hơi, thần sắc có chút lạnh lùng: “Sự tình phát triển có chút vượt qua dự đoán của tôi, hy vọng mọi người cũng không cần che giấu gì, nếu không chết như thế nào cũng không biết.”
Lời này của ông ấy không biết kích thích chỗ nào của Nha Tử, Nha Tử rúc ở trên ghế như tượng đất đột nhiên ngẩng đầu: “Che giấu? Ha ha.”
“Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có quái gở nữa!” Giáo sứ Hứa trầm mặt.
Nha Tử lại rụt trở về, không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng câu nói kia của anh ta nhằm vào ai thì tất cả mọi người đều rõ ràng.
Tôi ngồi bên cạnh Lão Yên, đội trưởng Bạch thì ngồi ở phía sau, trên mặt cũng không nhìn ra cảm xúc.
“Thầy.” Lão Yên gọi một tiếng, cũng không nhìn đội trưởng Bạch mà cúi đầu nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay: “Thái độ của Nha Tử tuy không tốt, nhưng vấn đề cậu ta hỏi con vẫn rất để ý.”
Đội trưởng Bạch vỗ ghế: “Không phải để ý, mà là đã có chứng cứ rồi, đúng chứ?”
Lão Yên không nói gì, nhưng như vậy hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Đội trưởng Bạch sâu kín nói: “Tôi có tới hay không cũng không mâu thuẫn với nhiệm vụ lần này của các cậu.”
Lão Yên vẫn không nói gì, cuối cùng vẫn là đội trưởng Bạch thoả hiệp.
“Được rồi, đúng là tôi từng đến đây.” Giọng nói của bà ấy nhẹ nhàng phảng phất như đến từ một nơi rất xa: “Trong lúc bị 303 truy đuổi khắp cả nước, tôi đã phát hiện ra làng chài nhỏ sống khép kín này, cũng tìm mọi cách trà trộn vào, sau đó cũng phát hiện thôn này không thích hợp.
Nhưng lúc đó tôi cũng không dám gây chuyện, cho nên cũng không tìm hiểu sâu hơn, điều duy nhất tôi biết chính là ngư dân của ngôi làng này đều cùng chung một họ.”
Tôi hơi ngẩng đầu, cùng một họ?
Đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, dù sao nước ta cũng có nhiều địa phương như vậy, cái gì mà Vương thôn, Lý gia trang đều cùng một họ.
Đội trưởng Bạch lại nói tôi nghĩ sai rồi, là tất cả mọi người, bao gồm cả phụ nữ và trẻ em đều cùng một họ.
“Việc này có gì.....” Chưa kịp nói xong thì tôi liền sửng sốt.
Làm sao có thể, ngay cả họ của vợ mà cũng giống nhau?
Đội trưởng Bạch dứt lời, tôi liếc mắt nhìn Nha Tử một cái, anh ta động đậy ghế, dường như có lời muốn nói.
“Nha Tử, tới lượt cậu rồi.” Lão Yên đối xử bình đẳng với mọi người.
Nha Tử nhìn đội trưởng Bạch, lại trầm mặc một hai phút, mở miệng câu đầu tiên là: “Chúng ta có thể hủy bỏ nhiệm vụ lần này không?”
Lời này vừa ra khỏi miệng đã bị giáo sư Hứa bác bỏ, nhiệm vụ của 701 làm gì có chuyện vừa nhìn thấy manh mối liền bị ép hủy bỏ.
Nha Tử cười quái dị: “Không hủy bỏ thì có thể làm được gì, người trong thôn này ngay cả con mình cũng không tha.”
Thì ra ngày đó Nha Tử đi kiểm tra vết thương trên người đứa nhỏ kia theo yêu cầu của tôi, đã biết được rất nhiều chuyện cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Đứa bé kia quả thật đã chết, trên người có một vết sẹo to bằng bàn tay, chính là chỗ tôi nhìn thấy vảy cá.
“Bây giờ cậu đã hiểu ra chưa?” Nha Tử cười nói: “Bọn họ sợ chúng ta kiểm tra, liền cắt vảy cá trên người đứa nhỏ, xuống tay cũng không nhẹ...”
Đầu tôi trong nháy mắt nổ tung, bọn họ sao có thể biết được chuyện này chứ?
Nha Tử vẫn cười như trước, nói những ngư dân này lợi hại lắm, năm đó không phải cũng biết thân phận của đội trưởng Bạch đó sao?
Mắt tôi lóe lên, cuối cùng cũng biết tại sao Nha Tử lại kích động như vậy, bởi vì tất cả nỗ lực của chúng tôi đều uổng phí, người ở đây ngay từ đầu đã biết thân phận của chúng tôi.
“Thỉnh quân nhập ung ...” Nha Tử nói xong liền không nói gì nữa, lão Yên nhíu mày, hiển nhiên cho rằng anh ta còn có lời chưa nói hết, nhưng cuối cùng cũng không truy hỏi.
- Giải thích, Thỉnh quân nhập ung: Nguyên ý của câu thành ngữ này là mời chàng vào trong chum. Còn ý chính là: Dùng biện pháp của đối phương trừng trị đối phương, tương tự câu "Gậy ông lại đập lưng ông". Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tư trị thông giám, Đường Kỷ". Hết giải thích.
Trong phòng lâm vào yên lặng, Trịnh Tam từ lúc nhìn thấy đội trưởng Bạch, liền biết thân phận của chúng tôi nhưng ông ta vẫn cho chúng tôi vào, điều này nói rõ cái gì?
Tôi xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu căng lên, làm sao mà hai lần nhiệm vụ gần đây lại phải giao tiếp với những người không thể hiểu được?
Điếu thuốc của lão Yên đã gần hết, ông ấy ném trên mặt đất, cũng không giẫm, chỉ nhìn nó chậm rãi tắt ngúm, cuối cùng có chút hưng phấn đưa ra kết luận: “Nếu người ta đã biết chi tiết, vậy chúng ta chủ động hơn một chút đi! Một cái làng chài, cho dù muốn tìm hiểu về mấy trăm năm trước cũng không phải việc khó.”
Suốt đêm, lão Yên và chúng tôi thương lượng một phen, trước khi mặt trời mọc thì tranh thủ ngủ một giấc, sau đó rời giường trong một trận chiêng trống vang trời.
Côn Bố không biết là dậy sớm hay là cả một đêm không ngủ, khi chúng tôi đội một mớ tóc rối bời ra khỏi phòng, anh ta đã hỏi thăm được tin tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận