Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 451

Nghe mấy lời này của anh ta thì tôi mới yên tâm hơn một chút, nếu không, vì mấy chuyện ồn ào của chúng tôi mà lão Trương phải gặp hoạ thì cũng không hay cho lắm.
Nhìn bộ dạng của đám người Lưu Hàn Thu thì có lẽ chưa ăn gì, bọn họ đoán chừng cho rằng chúng tôi sẽ chờ bọn họ đến, không nghĩ tới cô Tứ đã sớm để cho chúng tôi ăn trước rồi.
Tuy rằng đây chỉ là một trò đùa nho nhỏ, nhưng nhìn thấy đoàn người Lưu Hàn Thu đói bụng còn cố gắng chống đỡ tôi liền cảm thấy sảng khoái.
“Chuyện lần này sẽ do tôi làm chủ, tôi hi vọng mọi người có thể hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này.” Cô Tứ yên lặng gói lại túi kẹo sữa thỏ trắng.
Một gói căng phồng như vậy bị anh ấy nhét vào trong ngực cũng không bị lộ ra ngoài, giống như chỉ nhét vào đó một tờ giấy.
Anh ấy vừa dứt lời thì động tác nhỏ này của chúng tôi cũng liền ngừng, tuy rằng không thích người của 303, nhưng hiện tại dù sao cũng là đang nói chính sự, tôi cũng không ấu trĩ như vậy.
Bởi vì cô Tứ đã lên tiếng nên Lưu Hàn Thu cũng thu liễm một chút, chỉ là ánh mắt nhìn về phía chúng tôi vẫn tràn ngập khinh thường, đương nhiên chẳng ai đem sự khinh thường này của ông ta để vào mắt.
Cô Tứ tóm tắt ngắn gọn một lần cho lão Yên với chúng tôi nghe qua, sau đó kết luận: “Lần này tôi cần hai bộ phận các ông phối hợp, mang Kim Địa Tạng hoàn chỉnh trở về, hi vọng các ông có thể nhớ kỹ một điều đó chính là lấy sứ mệnh quốc gia làm trọng!”
Không biết vì sao, tôi cảm thấy cô Tứ nói như vậy chỉ là để nhắc nhở lão Yên và Lưu Hàn Thu, để cho bọn họ tạm thời buông xuống ân oán cá nhân, cũng không phải thực sự lấy sứ mệnh quốc gia làm trọng.
Đương nhiên sự nghi hoặc này tôi cũng chỉ có thể chôn ở trong lòng, dù sao lấy địa vị của cô Tứ, tôi mà hỏi ra lời này thì e là sẽ bị một đám người khinh bỉ.
"Tối nay 7 giờ tập trung trước Cục Di Tích Văn Hóa, trang bị thì lão Yên đều đã chuẩn bị xong, mấy người muốn tự mang theo thì cũng được, chỉ là đừng đến muộn.
Nói xong câu cuối cùng, cô Tứ thản nhiên đứng dậy, cứ như vậy đi ra khỏi tiệm thịt dê, để lại người hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.
Lưu Hàn Thu hừ lạnh một tiếng: “Ha ha, bộ phận của mình không có người hữu dụng, liền mượn thế lực bên ngoài, lão Yên à, da mặt của ông cũng dày quá rồi đấy.”
“Lưu đầu hói, tốt nhất ông hãy thu lại mấy việc tiểu nhân kia cho ông đây, nếu không ông đây cũng mặc kệ ông có phải là chủ nhiệm 303 hay không, đừng quên chuyện cương thi năm đó, lần này chọc giận ông, sẽ không chỉ đơn giản là cương thi đâu.”
Lão Yên căn bản không muốn cãi nhau với ông ta, mà âm trầm nhìn chằm chằm Lưu Hàn Thu, nói là xã hội đen thì người ta cũng tin.
Lưu Hàn Thu dường như nhớ lại hồi ức gì đó không hay lắm, sắc mặt tối sầm, chợt căm hận nói: “Làm càn, các ông chính là một đám người thô lỗ!”
“Có thể dùng mấy từ khác được không?” Lão Yên cũng chẳng để ông ta vào mắt, đứng dậy khinh miệt nói.
Lưu Hàn Thu đập bàn, lập tức cười lạnh nói: “Địa hình của núi Cửu Hoa phức tạp, ông nói xem nếu các ông đều một đi không trở lại thì điều gì sẽ xảy ra với 701 đây?”
“Ông muốn làm gì” "Lão Yên hỏi.
Lưu Hàn Thu phủi bụi chẳng hề có trên người, thản nhiên nói: “Ông đang nói gì vậy, người của 701 các ông đi ra ngoài thường xuyên biến mất, chẳng lẽ không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Nói xong ông ta mang theo người của mình liền rời đi, Trường Không còn nhìn chúng tôi một cái, bộ dạng của anh ta như vậy khiến cho chúng tôi càng thêm bất an.
“Ha ha, chúng ta ngồi chờ tiếp nhận 701 thôi.”
“Lão Yên!” Nha Tử đang muốn xông lên cho bọn họ chút màu sắc thì bị lão Yên ngăn lại.
Lão Yên mỉm cười: “Chẳng lẽ chó cắn cậu, cậu cũng muốn cắn lại à? Yên tâm đi, bọn họ chỉ là một đám vô dụng tự cao tự đại mà thôi.”
Giọng ông ấy nói chuyện tương đối lớn, thân ảnh Lưu Hàn Thu mới vừa đi tới cửa bỗng chốc cứng đờ, lại bị Trường Không nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó cứ như vậy nhịn xuống rồi đi.
“Ông chủ Trương, chúng ta lại dọn bàn ra đi, vừa nãy chúng tôi còn chưa ăn no.” Cô Thu không hổ là bậc thầy chọc tức người ta, thừa dịp bọn họ ra ngoài không bao lâu đã lớn tiếng nói.
Mà ông chủ Trương cũng phối hợp rất ăn ý, lập tức cao giọng đáp một câu “được” rồi bưng mấy đĩa thịt dê tới.
Vừa rồi có cô Tứ ở đây, chúng tôi quả thật cũng ăn không ngon, chỉ có cô Thu và Nha Tử vì muốn chỉnh đám người Lưu Hàn Thu mới nhét rất nhiều đồ ăn vào bụng.
Dù sao mấy món đồ nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, còn thời gian cả một buổi chiều, chúng tôi cũng không vội, cho nên liền ngồi ở chỗ ông chủ Trương vui chơi giải trí, nói chuyện cũng thoải mái.
“Có gì đó không thích hợp lắm.” Lão Yên ăn một miếng thịt dê, nóng đến nhe răng trợn mắt còn không quên mở miệng biểu đạt ý kiến: “Con người của tên Lưu đầu hói kia không phải là loại người dùng lời nói mà tha thứ cho người khác, tâm xấu thế nào thù ngoài miệng còn độc hơn thế đó, biểu hiện hôm nay của ông ta thật sự làm cho người ta kinh ngạc.”
"Còn không phải bởi vì có cô Tứ ở đây nên ông ta sợ sao?” Cô Thu bởi vì vừa rồi đã ăn rất nhiều, hiện tại không muốn ăn thêm gì nữa, chỉ uống canh thịt dê, khinh thường nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận