Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 716

“Trưởng thôn, ông có thể suy nghĩ rõ ràng, nếu bọn họ thực sự xảy ra chuyện ở trong thôn Phong Thu, toàn bộ người trong thôn đều không gánh nổi tội danh này đâu.” Tôi uy hiếp.
Lần này trưởng thôn không lên tiếng, xem bộ dạng này của ông ta thì đúng là thật sự không biết đám người lão Yên đang ở đâu.
Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào ông ta, nếu không phải do đám ngư dân làm, chẳng lẽ là do lão Yên có việc nên đã tự mình chạy trước rồi?
Các ngư dân cũng không định bỏ qua cho tôi, ngay lúc cuộc đàm phán của tôi với trưởng thôn trở nên vô vọng, bọn họ đã bắt đầu khép lại vòng tròn, trên tay của mỗi người đều cầm vũ khí, có người cầm xiên cá, có người cầm đao săn, thậm chí trên tay của mấy đứa trẻ mới vài tuổi cũng cầm vũ khí nhỏ có thể thọc người, cho nên điệu bộ này không hề có chỗ cho việc thương lượng.
Mắt thấy bọn họ sắp lao tới, tôi giơ súng bắn lên trời hai phát, tiếng súng vang lên trấn trụ đám ngư dân, mà tôi cũng tranh thủ cơ hội vội vàng chạy ra ngoài.
Rừng thiêng nước độc ra điêu dân cũng không phải chuyện đùa, bởi những ngư dân sống khép kín này không hề có bất cứ khái niệm nào về pháp luật. Cho dù tôi có chết ở đây thì chính quyền huyện cũng thực sự không thể làm gì được họ, huống chi, nếu tôi chết ở đây thì cũng chưa chắc có ai biết được.
Tôi chạy một hơi ra khỏi thôn, xuyên qua rừng rậm rồi chạy đến chỗ chiếc xe đang đậu của chúng tôi, đến lúc này tôi mới dám chạy chậm lại một chút.
Không đúng, tại sao chiếc xe lại ở đây?
Tay của tôi vừa chạm tới tay lái thì một cỗ ớn lạnh từ sống lưng chạy dọc toàn thân rồi vọt thẳng lên khiến da đầu tôi tê dại.
Vị trí của chiếc xe này không đúng, bởi vì lúc đó rõ ràng tôi đã đậu xe trong bụi cây rậm rạp kia mới đúng, nhưng hiện tại bãi cỏ bên cạnh xe chỉ cao đến đầu gối của tôi và vừa rồi một đường chạy tới đây lại không hề gặp phải trở ngại gì.
Nghĩ đến đây, toàn thân tôi lập tức nhảy lùi về sau và dùng tay kia trực tiếp ném ra mấy phi đao.
Đinh!
Một âm thanh thanh thúy truyền đến, mà đây rõ ràng là âm thanh phi đao tiếp xúc với những binh khí lạnh khác.
Tôi ngước mắt sang thì thấy ngay chỗ tôi vừa đứng xuất hiện một người mặc trang phục màu nâu nhạt, bộ quần áo này hòa thành một thể với sắc cỏ xung quanh, rõ ràng là đối phương đã mai phục từ lâu.
Chỉ trách bản thân sau khi rời khỏi làng chài đã không đủ cảnh giác nên không có lập tức phát hiện ra.
Sau một kích không thành công, người này đã lập tức lui lại, mà tốc độ lui lại còn nhanh hơn đòn tấn công.
Tôi thấy không đúng nên đã rút súng từ bên hông ra rồi làm bộ muốn nổ súng.
Gã lập tức trở nên thành thật và đứng gần xe, sau đó khàn giọng bảo tôi đừng bắn.
Nhưng tôi lại cười lạnh một tiếng rồi mở chốt an toàn, chậm rãi hỏi: "Anh là ai? Rốt cuộc là ai đã phái anh đến đây?"
Tròng mắt của người này xoay chuyển, rõ ràng không có ý nói ra sự thật, nên tôi lập tức giơ súng bảo gã đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt gì, nếu không thì đừng trách tôi ở nơi rừng núi hoang vu này ra tay giết người.
"Có người muốn mạng của cậu."
Người này cố ý hạ giọng xuống: "Mặc dù tôi không thể nói đối phương là ai, có điều... Trong lòng cậu hẳn cũng hiểu rõ.”
Tôi nhíu chặt mày, lời này của gã giống như chưa hề nói gì, nhưng đều đã nói hết tất cả. Mặc dù bản thân không có kẻ thù nào, nhưng kẻ từ lúc tiến vào 701 thì mới miễn cưỡng có kẻ thù là Lưu Hàn Thu, nói như vậy thì ông ta lại giở trò quỷ.
Quả thực là âm hồn bất tán!
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nếu người này đã dám nhận lợi ích của Lưu Hàn Thu tới đây lấy mạng của tôi, còn muốn dễ dàng rời đi như vậy sao?
“Cậu muốn làm gì?” Có thể là gã đã nhìn thấy sát ý trong mắt tôi nên có chút hoảng sợ hỏi.
Tôi cười ha hả hai tiếng nhưng không nói gì, chỉ cầm súng tiến lại gần gã từng chút một, còn gã cũng di chuyển chậm rãi về phía chiếc xe, muốn tìm cơ hội trốn thoát.
"Anh có thể chạy, nhưng phải xem súng của tôi nhanh hơn hay là anh chạy nhanh hơn." Tôi thản nhiên nói, đứng ở chỗ cách gã một mét.
"Giơ tay lên."
Gã nhìn tôi chằm chằm, nhưng hồi lâu cũng không có làm ra hành động gì, cho nên tôi không nói một lời đã bắn một phát súng ngay dưới chân của gã.
Mặc dù gã không cam tâm giơ tay lên nhưng trên tay lại cầm theo một con dao găm nhỏ.
Tôi đã từng thấy con dao găm này, nó được chế tạo riêng nên có sự khác biệt so với những con dao găm thông thường. Trên lưỡi của dao găm này đều mang theo gai ngược, một khi xuyên qua cơ thể người là có thể cắt bỏ cả một khối thịt ở xung quanh, sau khi trực tiếp rút ra sẽ chỉ mang ra một miếng thịt lớn.
Nhưng loại dao găm này cũng không có nhiều người sử dụng, bởi vì sau một lần sử dụng thì nó sẽ gần như vô dụng, trừ phi đối phương không phản kháng, nếu không sẽ rất khó lại rút dao găm ra và sử dụng.
Quả nhiên người này vì mạng của tôi mà đến.
Tôi giơ súng lên rồi lao thẳng tới, sau đó chĩa súng vào đầu của gã, hung tợn nói: “Ông ta cho anh lợi ích gì?”
Nhưng người này lại thay đổi thái độ sợ hãi vừa rồi, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt tràn ngập sát ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận