Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 517

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, có chút khó khăn nói: “Sư phụ Dương là người lão Yên rất tin tưởng, vì thế mới sử dụng sư phụ Dương trong một nhiệm vụ quan trọng như vậy, kết quả nửa đường thì xảy ra chuyện, suýt chút nữa khiến Nha Tử phải bỏ mạng. Lão Thịnh - người kiểm lâm trong rừng phòng hộ kia, trước đó cũng đã liên lạc với lão Yên, nhưng cuối cùng lại đâm một dao lên bụng tôi, còn nữa…”
“Cậu đừng nói nữa!” Dường như cô Thu không thể chịu đựng được, cô ấy bỗng hét lớn, sau đó thở hổn hển: “Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được, cho dù lão Yên có kế hoạch gì, cũng sẽ không lấy mạng của cậu và Nha Tử ra đùa giỡn được.”
Ngoại trừ cười khổ ra tôi cũng chẳng biết nên làm gì bây giờ, tôi cũng không muốn nghi ngờ lão yên, nhưng hết thảy những thứ này không phải quá mức mức kỳ lạ sao?
Nếu Lưu Hàn Thu làm ra chuyện này, cho dù là sư phụ Dương đã được lão Yên tín nhiệm mấy chục năm ông ta cũng có thể mua chuộc được, thì sao đến tận bây giờ ông ta vẫn chỉ là chủ nhiệm của 303?
“Chị Thu, lão Yên… rất thận trọng, nếu không phải ông ấy rất tin tưởng sư phụ Dương, ông ấy sẽ không dễ dàng giao cho sư phụ Dương nhiệm vụ quan trọng như vậy, hơn nữa, để lấy được sự tin tưởng của lão Yên nào có phải chuyện đơn giản gì.” Tôi khó khăn nói mãi mới hết lời, cuối cùng tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, không biết phải nói gì.
Cô Thu trầm mặc, qua một lúc lâu vẫn không nói thêm một câu nào nữa, hai người chúng tôi thân bị vây trong khốn thần trận, nhưng linh hồn thì như bị tước đoạt, giờ chúng tôi chẳng khác nào hai khúc gỗ vô hồn.
Không biết đã qua bao lâu, cô Thu mới mở miệng, lời nói tràn đầy khí lạnh: “Trường An, có lẽ, có lẽ cậu đã đoán đúng, nhưng mà, cho dù như thế nào, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng lão Yên.”
Nói xong, cô ấy không hề nhìn tôi, mà tập trung tìm cách phá trận pháp.
“Tôi cũng tin tưởng lão Yên, nhưng ông ấy không tin tưởng chúng ta.” Tôi có chút bực bội nói.
Cho dù tôi nghi ngờ tất cả những chuyện này là do lão Yên bày mưu, tôi cũng không muốn tin ông ấy muốn giết hại chúng tôi, ông ấy làm như vậy nhất định là có lý do riêng, thế nhưng vì sao trước đó ông ấy lại không đánh tiếng cho chúng tôi lấy một câu?
Cô Thu ngước mắt nhìn tôi, không đáp lại lời tôi mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Lão Yên có nhiều trận pháp, vì sao ông ấy lại dùng tới khốn thần trận, cậu đã bao giờ nghĩ tới điều này chưa, Trường An?”
Tôi lập tức giật mình, sau đó chợt nhận ra một điều, đó chính là lão Yên biết tôi có thể phá giải được trận pháp này, cho dù tôi vẫn chưa học xong, nhưng chung quy ông ấy vẫn dạy tôi rồi, tôi có thể sẽ nghĩ ra cách phá trận.
“Tôi biết rồi!” Tôi xua đi bóng tối trong lòng, mỉm cười với cô Thu.
Cô Thu cũng mỉm cười: “Sự tin tưởng tuyệt đối vào đội trưởng là điều mà mọi thành viên trong đội 701 đều phải học. Trường An, những chuyện đội trưởng phải chịu đựng vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, cho nên đội trưởng không thể kể cho chúng ta tất cả mọi chuyện được, đây cũng là chuyện rất bình thường.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Chị Thu, tôi hiểu rồi.”
Có sự khai sáng của cô Thu, tâm trạng của tôi tốt lên rất nhiều, lập tức bắt đầu nghiên cứu phương pháp phá trận!
Lão Yên ít nhất cũng đã dạy cho tôi một nửa, tuy rằng xét về kỹ năng tạo dựng trận pháp tôi không bằng Nha Tử, tuy chưa ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy, cho nên tôi vẫn rất tự tin.
Cô Thu tìm kiếm một lúc rồi vỗ tay nói rằng đối với mấy loại trận pháp thế này, cô ấy dốt đặc cán mai, cho nên sẽ không rước thêm phiền toái cho tôi nữa!
Tôi buồn cười nhìn cô ấy, hoá ra vừa rồi cô ấy cũng chẳng có chủ ý gì, những lời cô ấy dùng để khuyên tôi còn chẳng có mấy sức thuyết phục, chi bằng nói là cô ấy đang tự khuyên chính mình đi, cho nên mới dùng cách tìm phương pháp phá trận để tự chuyển hướng sự chú ý của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi ngồi bệt xuống đất, cũng mặc kệ tuyết có thấm ướt quần áo của mình hay không, tôi hơi chán nản nói: “Chị Thu, trận pháp lão Yên lập ra cho chúng ta là phiên bản nâng cao rồi.”
“Sao cậu lại nói thế?” Cô Thu nhướng mày.
Tôi thở dài: “Một nửa kiến thức ông ấy dạy tôi không khó như vậy, khốn thần trận nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra nó khó ở chỗ không tìm thấy được dấu vết của trận pháp, nhưng một khi đã tìm ra được thì muốn phá giải không hề khó. Mặc dù lão Yên đã dạy tôi, tôi vẫn chưa tìm được thứ mà ông ấy dùng để thiết lập trận pháp.”
Cô Thu cau mày: “Lão Yên rốt cuộc muốn làm gì thế?”
“Ai mà biết được, nếu ông ấy đã dùng tới phiên bản nâng cao thì chắc chắn là muốn nhốt chúng tôi trong một khoảng thời gian dài, chị Thu, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ thôi.” Tôi nhún vai, trực tiếp từ bỏ.
Không ngờ cô Thu lại đạp vào mông tôi một cái: “Nghĩ cái gì thế, mau tìm đi, nói không chừng đây chính là bài kiểm tra của lão Yên đưa ra cho cậu đấy!”
Tôi nhìn thoáng qua cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn tôi, ánh sáng trong mắt cô ấy khiến tôi không nỡ vạch trần cô Thu.
Trong lòng hai người chúng tôi có ai mà không hiểu, cho dù lão Yên có muốn kiểm tra, sao lại lựa chọn vào ngay lúc sinh mạng một người đang bị đe dọa như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận