Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 195: Bị Theo Dõi

“Nhớ rõ, lúc ấy ông nói hình như có thứ gì đó đang nhìn chúng ta chằm chằm.” Nói xong, tôi không khỏi kinh hãi: “Không thể nào đâu? Thứ ấy lại thực sự bám theo chúng ta tới tận đây à.”
“Tôi cũng không rõ lắm, tóm lại mọi người phải cẩn thận một chút, Côn Bố, cậu thả ảnh cổ ra thăm dò thử xem.” Lão Yên vẫn có chút không yên lòng, suy nghĩ một hồi thì bảo Côn Bố thả ảnh cổ ra.
Kỳ thật không cần lão Yên lên tiếng, trong lúc chúng tôi còn đang thảo luận Côn Bố đã hành động rồi, hai con ảnh cổ chia nhau bò về hai bên trái phải, chỉ trong chốc lát chúng đã quay trở lại.
“Kỳ lạ.” Côn Bố có chút khó hiểu, vuốt ảnh cổ rồi nói: “Không phát hiện thứ gì, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?” Lão Yên hỏi.
Côn Bố cất ảnh cổ đi, nói rằng trên mấy cái cây gần đây có rất nhiều tằm.
“Tằm ư?” Nha Tử trở nên hưng phấn lạ thường: “Theo truyền thuyết, Tàm Tùng thường mặc một bộ đồ màu xanh, dạy người dân nước Thục nuôi tằm, đây cũng là lý do giúp cho nước Thục cổ nhanh chóng phát triển.
Người này có thể nói chính là một chuyên gia nuôi tằm chân chính, liệu đám tằm này có liên quan gì đến Tàm Tùng không?”
Lời Nha Tử nói không phải không có lý, nơi này là núi sâu, theo lý mà nói sẽ chẳng có ai nuôi tằm ở đây cả.
Cây xung quanh đây cũng không phải là cây dâu tằm, ấy vậy mà lại xuất hiện rất nhiều tằm ở đây, điều này chứng tỏ chúng tôi đã cách mục tiêu càng ngày càng gần…
“Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi thôi.” Cô Thu giắt bình rượu vào thắt lưng, rồi móc ra một chiếc móc câu, định đi xuống dưới.
Tôi vội ngăn cô ấy lại, không đợi tôi kịp lên tiếng, cô Thu đã trừng mắt với tôi: “Một đám đàn ông sức dài vai rộng còn chần chừ cái gì chứ, sao thế, các cậu còn muốn ngồi trên vách đá ngắm phong cảnh núi rừng à?”
“Không có, chị Thu, chị vẫn nên để mấy người đàn ông sức dài vai rộng trong miệng chị dẫn đường đi.” Tôi nhận lấy móc câu từ trong tay cô Thu, vung chiếc ba lô ra sau lưng, rồi buộc đèn pin lên đầu, sau khi đảm bảo tất cả đã chắc chắn thì liền bò xuống dưới.
Tuy rằng đã có những hốc chân làm điểm tựa, nhưng leo lên leo xuống vẫn rất vất vả, trước hết là con đường làm bằng ván này không đều nhau, khoảng cách giữa các hốc chân có khi ngắn khi lại dài, lúc nghiêng về bên trái lúc lại ngả sang phải. Hai tay tôi bám chặt trên vách đá, đi mất mười phút rồi mới chỉ qua được mười lăm hốc chân.
“Thế nào rồi?”
Lão Yên ở trên hô lên một tiếng, tạo thành tiếng vang khiến người nghe có chút váng đầu.
Tôi hít một hơi rồi ngẩng đầu lên đáp lại một câu: “Xa quá!”
“Cậu cố gắng lên, chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy cậu đâu.”
Lão Yên lại hét lên một câu.
Tôi cũng đáp lại một tiếng rồi không nói chuyện nữa, sương mù càng lúc càng dày đặc, tôi phải dốc toàn bộ sự chú ý vào đôi chân của mình.
Đi xuống thêm hai bước nữa, sương mù đã dày đặc đến mức không thể nhìn thấy hốc chân đâu cả, tôi đành phải dò từng bước một, tốc độ cũng vì thế mà càng chậm hơn.
Lão Yên và những người khác thỉnh thoảng lại hét lên để xác định sự an toàn của tôi, ban đầu tôi còn sức mà hét trả đôi câu, nhưng sau đó tôi chỉ lắc nhẹ ngọn đèn trên đầu để chắc chắn rằng họ có thể nhìn thấy.
Cứ bước từng bước một như vậy, không biết đã đi được bao lâu, tôi cảm thấy cánh tay mình đã bủn rủn hết rồi mà vẫn chưa tới được điểm cuối. Nhưng nếu không đi thì tôi cũng ngã xuống vách núi, hoặc kiệt sức mà chết ở chỗ này.
Cũng may, trước khi tôi kiệt sức mà chết, sương mù đã dần dần tan đi, hốc chân bên dưới càng nhiều hơn, giúp cho việc đi lại của tôi cũng dễ dàng hơn một chút.
Phanh!
Lúc cách mặt đất còn hơn một mét, tôi trực tiếp nhảy xuống, điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là đáy vực này rất sạch sẽ, không hề phủ đầy lá rơi như trong tưởng tượng của tôi.
Chỉ có một lớp lá rụng rất mỏng phủ lên trên những tảng đá lớn, mặt đá vẫn lộ ra ngoài một chút, rõ ràng là lá mới rụng trong năm nay.
“Những chiếc lá từ trước kia đâu rồi?” Tôi tự lẩm bẩm một tiếng, vừa định ngồi xổm xuống để xem xét kỹ lưỡng, thì bất chợt, tôi cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau.
Dưới đáy vực có người!
Da đầu tôi tê dại vì kinh ngạc, như thể có rắn bò lên từ lòng bàn chân của tôi, khiến toàn thân lạnh buốt.
Tôi giơ khẩu súng tiểu liên B56 lên, lập tức nạp hai viên đạn vào trong súng, rồi bất ngờ quay người lại và bắn một phát về hướng trước mắt mình, nhưng ngoại trừ cây cối xanh um tươi tốt, chẳng còn một thứ gì cả…
Tuy nhiên ánh mắt khiến người ta tê tái cả da đầu vẫn còn đó, tôi lo lắng đề phòng chậm rãi bước về hướng đó, xong lại chẳng nhìn thấy gì cả!
Xẹt xẹt… xẹt xẹt…
Tôi còn muốn bước thêm một bước về phía trước để thăm dò, nhưng bộ đàm lại vang lên.
Lúc này tôi mới nhớ ra mấy người lão Yên còn đang chờ ở bên trên, e là họ đã nóng lòng lắm rồi!
Quả nhiên, tôi vừa nhấn nhận bộ đàm đã nghe thấy giọng nói lo lắng của lão Yên vang lên: “Xảy ra chuyện gì thế? Hình như tôi nghe được tiếng súng.”
“Không có gì đâu, chỉ là tôi bị giật mình thôi, tạm thời khá an toàn, mọi người mau xuống dưới đi.” Tôi trả lời một câu, lão Yên thấy tôi không bị sao thì tức giận tức giận quở trách vài tiếng, rồi bảo tôi ở phía dưới chờ mọi người.
Tôi tính toán thời gian bọn họ xuống đây, thấy vẫn còn sớm nên thản nhiên đi dạo loanh quanh.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng sớm mai xuyên qua làn sương mù dày đặc phía trên khiến toàn bộ đáy vách núi tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nếu không phải ánh mắt như có như không kia vẫn luôn tồn tại, thậm chí tôi còn cảm thấy nơi này sẽ là một nơi vui chơi thú vị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận