Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 317

Dược Quán Tử mang theo túi nhỏ của mình, sau đó từ từ đi qua.
Chỉ thấy ông ấy nâng tay của tôi lên rồi nhìn thoáng qua: “Thêm chút nữa là thành cương thi rồi.”
“Ông đừng có dọa tôi.” Tôi nhìn thoáng qua vết thương, chỉ thấy nó hơi đen thôi, sao có thể nghiêm trọng giống như ông ấy nói được?
Những chuyện khác có thể tôi không hiểu, nhưng việc bị cương thi cào thì tôi đã quen rồi, dù sao hồi nhỏ tôi cũng đã từng bị cương thi cào một lần, nói thế nào thì lần này cũng không thể nghiêm trọng như lần đó chứ?
Bang!
Lão Yên dùng tay vỗ mạnh vào trán tôi: “Cậu cho rằng nếu thật sự nghiêm trọng như vậy, có phải cô Tứ cũng kịp thời tới cứu cậu lần hai phải không?”
Tôi im lặng không nói nên lời, bởi vì sau khi trải qua mộ Tàm Tùng, tôi đã hoàn toàn hiểu được thực lực của cô Tứ khủng bố đến mức nào, tôi biết nếu chuyện này thật sự nghiêm trọng đến mức đó, người ở đây quả thực không có một ai có thể cứu tôi, cho nên lúc bị lão Yên mắng thì tôi không hề cảm thấy tức giận chút nào.
"Vậy, vậy bây giờ còn có thể trị không?” Tôi hơi hoảng trước những gì ông ấy nói.
Có lẽ là vì không muốn để ý đến tôi nên lão Yên chỉ hừ một tiếng, trong khi Dược Quán Tử ở bên cạnh vừa ho khan vừa đưa bàn tay run rẩy lấy ra một lọ thuốc chữa thương từ trong túi: “Ăn đi.”
Tôi cũng không nói hai lời trực tiếp nuốt xuống, sau đó tôi nghe thấy Dược Quán Tử hỏi tôi vì sao tôi không hỏi nó là thuốc gì?
"Không cần hỏi, dù sao ông cũng không làm hại tôi.” Tôi cười hì hì nói.
Dược Quán Tử gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người, nhóc con, cậu còn trẻ nhưng tâm tính không tệ."
Tôi được ông ấy khen thì cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy lời nói này của ông ấy có chút kỳ lạ, chúng tôi là đồng đội, cho nên tôi tự nhiên sẽ tin tưởng bọn họ, nhưng nói đến việc dùng người… Tôi nhìn thoáng qua lão Yên, chẳng lẽ điều này là đang nói đến ông ấy sao?
Hiện tại 701 lấy lão Yên đứng đầu, cho nên việc dùng ai hay không dùng ai cũng là do lão Yên quyết định.
Nhưng nhìn dáng vẻ lơ đễnh của mọi người, tôi chỉ cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, nên dứt khoát chuyên tâm để Dược Quán Tử trị thương cho mình.
Trong túi của Dược Quán Tử có rất nhiều chai lọ, nhìn thế nào cũng đều giống như một vị bác sĩ đi lại khắp nơi ở thời cổ đại, dù sao tôi cũng không nhìn thấy dấu vết của thuốc tây, tất cả đều là những viên thuốc đen sì và một số thứ như bột phấn.
Sau khi ông ấy cho tôi ăn viên thuốc kia xong, tôi lập tức cảm thấy vết thương kia đã không còn đau nữa, khiến tôi ngạc nhiên phải liên tục khen ngợi.
“Ha ha, đợi lát nữa hẵng cảm thán đi.” Thương Thần cười lạnh, mà tiếng cười này lại khiến tôi cảm thấy có chút không hiểu.
Nhưng giây tiếp theo tôi liền biết anh ta có ý gì, chỉ thấy Dược Quán Tử từ trong túi lấy ra một túi vải nhỏ, sau khi mở ra, những con dao nhọn màu bạc lớn lớn nhỏ nhỏ đều phát sáng.
Tiếp đó lại thấy ông ấy chọn ra một con dao cỡ vừa ở trong số đó rồi chĩa thẳng vào tay tôi.
“Ông muốn làm gì?” Tôi sợ hãi rụt tay lại, nhưng lại bị lão Yên đè lại, sau đó bảo tôi không được cử động.
Chỉ trong chốc lát, con dao đã cắt vào tay tôi, Dược Quán Tử nhanh chóng cắt bỏ phần bị đen ở trên tay tôi, sau đó ông ấy lại nhanh chóng cầm lấy một bình thuốc bột lên rồi rắc lên trên đó, cuối cùng mới dùng băng gạc quấn lại.
Nhưng điều kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy đau đớn…
“Thứ ông vừa cho tôi uống chính là thuốc tê à?” Tôi không thể tin được, đây là lần đầu tiên tôi biết thuốc tê còn có thể uống vào miệng.
Dược Quán Tử ừ một tiếng: "Đây là thuốc gây tê do tôi tự mình điều chế, cho nên hiệu quả cũng không tốt lắm, ước chừng mười phút sau sẽ mất đi tác dụng, đến lúc đó cậu chịu khó nhịn một chút."
Đây mà gọi là hiệu quả không tốt á?
Tôi nhìn Dược Quán Tử đầy khâm phục, hóa ra ông ấy có được biệt danh Hạnh Lâm Thần Y này không chỉ bởi vì cơ thể yếu đuối mà còn vì một thân bản lĩnh của mình.
Chỉ là thân thể của ông ấy… Tôi thở dài trong lòng, người ta vẫn thường nói: Y bất tự y, có lẽ là đang nói ông ấy nhỉ?
- Giải thích câu "Y bất tự y" hoặc "Y bất tự trị", ý nói bác sĩ có thể chữa bệnh cho người khác, nhưng lại không thể chữa bệnh cho chính mình. Hết giải thích.
"Ha ha, vết thương nhỏ này tôi vẫn có thể chịu được.” Tôi rũ bỏ những suy nghĩ ở trong đầu, mỉm cười nhìn bàn tay đang băng bó của mình.
Thấy tôi không sao, lão Yên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng giáo sư Hứa lại có chút lo lắng: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Cương thi ở đây xem ra không dễ xử lý.”
"Chưa chắc, chủ yếu là vì chúng ta không thể nhìn thấy, cho nên mới bị nó mai phục.” Lão Yên cau mày, cảm thấy có chút đau đầu.
Tôi gật đầu đồng tình: “Nếu tôi có thể nhìn thấy, vừa tiến lên cũng sẽ không bị nó tóm lấy, từ đó dẫn đến việc bản thân hoàn toàn bị nó khống chế.”
Có bức tường đá đen ở đây, vấn đề này hoàn toàn không có cách nào giải quyết được, trong lúc nhất thời chúng tôi đều rơi vào trầm mặc.
"Còn lối vào khác không?” Giáo sư Hứa suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Lão Yên cau mày nói không ổn, bởi vì từ lúc chúng tôi bước vào mộ còn chưa đến một giờ, hiện tại đi ra ngoài tìm lối vào khác chắc chắn sẽ gây ra khủng hoảng lớn hơn, càng bất lợi cho hành động tiếp theo của chúng tôi.
Sự cân nhắc của ông ấy không phải là không có lý, Cố Thuận Chương còn tốt, nhưng các thành viên khác của đội khảo cổ do Ninh Viễn đứng đầu đều đã bị dọa sợ, nếu để bọn họ biết ngay cả chúng tôi cũng bị ép phải lùi về, sợ là mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận