Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 324

“Anh đừng có mà nói mò.” Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
Lĩnh đội đời tiếp theo luôn mang theo điềm gở, vì theo truyền thống của Trung Quốc, bình thường đều là do lĩnh đội đời trước đã già hoặc sắp chết thì mới có thể sắp xếp như thế, nhưng hiện tại lão Yên vẫn còn nhảy nhót tưng bừng rất tốt mà.
Nha Tử cười ha ha, mặc dù không nói lời nào, nhưng vẻ mặt kia của anh ta rõ ràng là đang nói lão Yên có suy nghĩ như vậy.
Tôi chợt cảm thấy áp lực hơn, bởi vì 701 không giống những ngành khác, người lĩnh đội của ngành này không chỉ cần có đầu óc lãnh đạo mà còn phải có năng lực phi thường, nếu không thì làm sao có thể dẫn cấp dưới của mình đi vào ngôi mộ lớn này đến ngôi mộ lớn khác?
Nha Tử hẳn là đang nói lung tung rồi?
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc tự an ủi mình như vậy.
Sau khi bước vào cánh cửa gỗ và đi được khoảng năm mét, tôi không còn tâm trạng tiếp tục nói chuyện chọc cười với Nha Tử nữa, bởi vì môi trường ở đây cũng quá mức ngột ngạt rồi!
Một lối đi chỉ đủ cho một người đi qua, hai bên là tường mộ cao nối liền với đỉnh mộ, trông giống như đang đi vào một cỗ quan tài khổng lồ vậy.
Tôi thở nhẹ một hơi, sau đó làm một dấu tay ra hiệu cẩn thận rồi mới từ từ tiến về phía trước.
"Hoàn hồn."
Nha Tử gần như dán chặt vào lưng tôi từ lúc nào không hay, sau đó thản nhiên nói một câu.
Mà lúc này tôi mới nhận ra mình đã mất tập trung và suýt nữa đã tông thẳng vào tường, nhưng ở trước mặt tôi cũng xuất hiện một ngã ba đường, có thể chọn đi tiếp hoặc đi sang hai hướng bên cạnh.
Tôi cau mày: “Mọi người chú ý một chút, có chỗ không thích hợp, sao tôi có thể thất thần ở một chỗ như thế này được?”
Không phải tôi coi trọng bản thân mà là do bất cứ ai rơi vào một môi trường nguy hiểm như vậy chắc chắn sẽ không thất thần nổi, bởi vì loại hành động này chính là tự mình tìm chết, chứ đừng nói một người đã trải qua mấy lần sinh tử giống như tôi, càng khó có thể đùa giỡn với mạng sống của chính mình.
"Tại sao nơi này có thể xây thành cái dạng này được? Quan tài có thể vào được sao?” Lão Yên đi ở cuối cùng, giọng nói có chút xa xăm.
Tôi nhìn lối vào ở trước mặt mà ngay cả người hơi béo cũng không thể đi qua kia, cũng cảm thấy lời nói của lão Yên khá có lý: “Đây có thể là cơ quan chống trộm, mọi người phải giữ vững tinh thần.”
Nói đến đây, tôi lại thương lượng với đám người lão Yên một chút rồi quyết định đi vào lối rẽ ở bên tay trái, dù sao từ xưa đến nay cứ hễ có việc lớn là nước tôi sẽ lấy trái làm trọng, cho nên tôi mới nghĩ phía bên trái rất có thể sẽ gần với chủ mộ hơn.
Nhưng ngã rẽ này vẫn không trở nên rộng hơn, nó vẫn là lối đi chật hẹp như cũ. Không nói tới cơ quan, chỉ cần đi vào dạng lối đi này trong một khoảng thời gian dài đều có thể khiến người ta phát điên.
"Trường An, cậu tăng nhanh tốc độ thử xem!” Lão Yên hét lên.
Tôi đáp lại một tiếng, dưới chân cũng tăng nhanh tốc độ, nhưng sau khi đi được một lúc thì lại gặp được một chỗ rẽ khác, sau khi rẽ trái vẫn là đường mộ như cũ.
Cho nên, sau khi tôi rẽ bảy tám cái ngã rẽ thì cuối cùng tôi cũng dừng bước: “Lão Yên, xem ra chúng ta có mối quan hệ mật thiết với mê cung rồi."
Lần này không giống với mộ Tàm Tùng, bởi vì mộ Tàm Tùng là một trận pháp, người rơi vào trong đó sẽ mất đi khả năng phán đoán, còn cái ở trước mắt này mới là một mê cung thật sự!
Cũng chính là loại trò chơi mê cung mà chúng tôi thường sử dụng để giết thời gian khi buồn chán, nhưng thứ ở trước mặt chúng tôi rõ ràng là cao cấp hơn nhiều.
Lúc bình thường chơi mê cung, chúng tôi sẽ có tầm nhìn vĩ mô và có thể nghiên cứu ra rất nhiều tuyến đường khác nhau để đi đến kết quả cuối cùng, nhưng cái trước mắt rõ ràng là không thể làm được.
Bởi vì bức tường hai bên của cái mê cung trước mặt này nối liền với đỉnh mộ, cho dù tôi có muốn leo lên xem thử rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì cũng không được chứ đừng nói đến việc nghiên cứu đường đi.
"Tại sao lại là mê cung?” Lão Yên có chút tức giận, xem ra trải nghiệm lúc trước ở mộ Tàm Tùng đã để lại cảm giác vô cùng không tốt cho ông ấy.
Tôi không khỏi cười khổ, mặc dù từng người trong chúng tôi có thể đi thử để tìm ra cách thoát khỏi mê cung, nhưng điều này không chỉ tốn thời gian và sức lực mà còn có thể dễ dàng khiến chúng tôi rơi vào tuyệt vọng, dù sao chúng tôi cũng đang ở trong mộ cổ, việc bị mắc kẹt lâu ở một nơi cũng không phải là điều tốt lành gì.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
“Cho nổ tung một đường rồi đi qua.” Sắc mặt Thương Thần u ám nhìn chằm chằm vào tường mộ.
Lão Yên cười khổ nói: "Chưa nói đến việc cho nổ tung những bức tường mộ này có chôn sống chúng ta hay không, chỉ nói đến việc trên người cậu có đủ thuốc nổ à?”
Ông ấy nói không sai, nếu bức tường mộ cao như vậy mà đổ xuống thì đám người chúng tôi hoàn toàn không thể trốn thoát được.
Vẻ mặt của Thương Thần càng trở nên không tốt, rõ ràng anh ta thích bạo lực giống với cô Thu, thậm chí còn không hề có chút kiên nhẫn nào trước những thứ loanh quanh lòng vòng này.
Nhưng lúc này không thể thuận theo ý của anh ta được, cho nên anh ta chỉ có thể kìm nén sự bốc đồng của mình, trầm mặt không nói thêm gì nữa.
Lão Yên sờ cằm, sau đó tiến lên gõ nhẹ vào tường mộ: “Mặc dù khả năng cho nổ tung là không lớn, nhưng liệu chúng ta có thể đục xuyên tường để đi qua không?”
“Hả?” Tôi không rõ ràng lắm.
Lão Yên gõ nhẹ vào tường mộ rồi căn cứ theo tiếng vọng lại nói, tường mộ hẳn không quá dày, cho nên nếu chúng tôi muốn đục mở thì cũng không quá khó khăn, chỉ cần đục mở mấy con đường thì vẫn có thể nhìn ra sự kỳ lạ của mê cung này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận