Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 128: Lối Đi của Trộm

“Không tồi.” Lão Yên gật gật đầu, theo sau nói: “Tạm thời các anh cứ đi làm việc của mình đi, chúng tôi sẽ quan sát xem có phát hiện ra thứ gì không, xong việc chúng tôi sẽ rời đi ngay.”
Giáo sư Trần liên tục gật đầu, bảo lão Yên cứ tự nhiên. Sau đó ông ấy dẫn đoàn khảo cổ lùi lại một khoảng cách nhất định, rồi bảo mọi người cứ làm việc đi, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến chúng tôi.
“A Côn, có phát hiện gì không?” Lão Yên hô lên một câu.
Côn Bố chỉ chỉ xuống nền đất: “Phía dưới có gì đó.”
Lão Yên cau mày, nói đây đã là một ngôi mộ tương đối hoàn chỉnh, sao bên dưới lại có thứ gì được chứ?
“Cái này cũng chưa chắc đâu, lão Yên, ông đã quên chuyện mộ trong lăng mộ trước đây rồi sao?” Cô Thu hất tóc sang một bên.
Mộ trong mộ kỳ thật là một thủ đoạn dùng để phòng bọn trộm mộ, nói chung là thế hệ sau sợ mộ của mình bị mấy kẻ trộm mộ ghé thăm, nên đã tu sửa mộ phần ở phía dưới một ngôi mộ khác. Rất nhiều những tay trộm mộ già đời, đầy kinh nghiệm cũng đã bị chiêu này lừa gạt, chỉ biết đánh cắp những vật an táng trong ngôi mộ ở phía trên mà thôi.
Nhưng nếu là mộ trong mộ, cho dù có là ngôi mộ bên dưới cũng chẳng có mấy giá trị, bởi vì điều này chỉ có nghĩa là ngôi mộ bên dưới còn có niên đại ngắn hơn cả ngôi mộ phía trên.
“Cậu thấy thế nào?” Lão Yên hỏi dò Côn Bố một câu.
Côn Bố lắc đầu không nói gì, như thể anh ta đang chờ đợi gì đó. Lão Yên cũng không thúc giục anh ta, chỉ đi vòng quanh miệng hố, thi thoảng thì bốc một nắm đất lên ngửi.
Tôi đi theo sau lão Yên, nhìn đống đất trên tay ông ấy, rồi chợt nói hình như không ổn.
“Sao? Có gì mà không ổn.” Lão Yên có vẻ hứng thú, xoa xoa nắm đất rồi hỏi tôi một câu.
Tôi chộp lấy quá nửa số đất trong tay ông ấy, vò nó đến khi vỡ thành những mảnh vụn nhỏ, sau đó đưa lên gần mũi mà ngửi: “Nếu là lăng mộ cuối thời nhà Thanh, đất ở đây chủ yếu phải là cát xám, đến thời dân quốc, cát xám vẫn thường được sử dụng để cất mộ, nhưng kiểu mộ này giống kiểu lăng mộ trước thời Minh - Thanh hơn.”
Lão Yên gật gật đầu: “Cậu nói không sai, nhưng cậu nhìn ngôi mộ này đi, quả thực vẫn là mộ cát xám. Nếu là mộ trước thời Minh - Thanh, hẳn ngôi mộ này phải là hố đất hoặc hố gạch mới đúng.”
Tôi nhìn ông ấy một cái, rồi mới nói ra suy nghĩ của mình: Cái gọi là lăng mộ trong lăng mộ hoặc ngược lại, không phải là người đến sau xây dựng mộ bên dưới những ngôi mộ đã có từ cuối thời Thanh, mà là kẻ đến sau trực tiếp xây mộ của mình ở trên lăng mộ đã có sẵn.
Nói xong, nhìn vẻ mặt bối rối của lão Yên, tôi cũng có thể hiểu được, bởi nói chung, trừ khi là những nơi có phong thủ cực tốt thì người ta mới cùng chọn làm nơi an táng, nhưng phong thuỷ nơi này chỉ ở mức tạm chấp nhận được, chắc chắn không phải là nơi đất quý phong thuỷ tốt, vì sao chủ nhân ngôi mộ này còn chọn nơi đây?
Nếu là vì phòng bọn trộm mộ, hẳn người nọ phải chọn xây mộ của mình dưới ngôi mộ cũ mới đúng chứ!
Bang bang!
Tôi đang mải suy nghĩ thì nghe thấy tiếng đập mạnh vang lên từ trong hố, tôi vội quay đầu nhìn lại, vừa kịp nhìn thấy Côn Bố đang dùng xẻng đập vào góc Tây Bắc của chiếc hố nọ.
“Ấy, cái kia…” Phỏng chừng là nghe được động tĩnh, giáo sư Trần đứng ở phía xa cũng chạy tới, ông ấy vừa xoa tay, vừa đứng một bên bối rối nói: “Tuy rằng ngôi mộ này có rất ít giá trị khảo cổ, nhưng cũng không thể tùy tiện phá hủy như vậy.”
Lão Yên vốn cũng chuẩn bị hô lên với Côn Bố câu gì đó, nhưng còn chưa kịp nói, đã bị tiếng la của giáo sư Trần cắt ngang.
Lão Yên vội vàng trấn an ông ấy hai câu, sau đó thần bí nói: “Anh cứ yên tâm đi, cậu ta không phải là người tùy tiện gây rối đâu!”
Giáo sư Trần lộ ra vẻ mặt bối rối, mỗi lần chiếc xẻng trong tay Côn Bố đập xuống, lông mày của ông ấy lại nhảy dựng lên, sắc mặt cũng đen đi vài phần. Tôi đoán, nếu không phải lão Yên không tiết lộ danh tính của mình trước, giáo sư Trần rất có thể đã nhảy xuống hố mà liều mạng với Côn Bố.
Tuy nhiên, sau khi Côn Bố đào bới được tầm mười phút, biểu cảm bối rối trên mặt giáo sư Trần từ từ chuyển thành kinh ngạc…. bởi vì, Côn Bố đã đào ra được một cái lỗ chỉ vừa một người chui qua, nhìn kỹ lại, đó chính là lối đi dành cho trộm.
Tôi và lão Yên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của chúng tôi lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể che giấu được, bởi việc lối đi dành cho trộm xuất hiện ở nơi này chứng minh rằng ngôi mộ ban đầu đã tồn tại trước cả thời nhà Thanh.
Nói như vậy, chủ nhân của ngôi mộ này chắc chắn phải biết về sự tồn tại của lối đi dành cho trộm này?
Sắc mặt của lão Yên đã thay đổi, ông ấy còn chưa kịp nói gì, đã thấy Côn Bố bí mật thả cổ trùng ra, sau đó ra hiệu cho lão Yên rồi liền chui vào trong lối đi dành cho trộm.
“Không có việc gì chứ?” Tôi có chút lo lắng, cứ có cảm giác như ngôi mộ cổ quái này đang muốn che giấu điều gì đó.
Lão Yên xua tay nói không sao, với bản lĩnh của Côn Bố, nếu có chuyện gì, anh ta nhất định sẽ phát hiện ra và thông báo cho chúng tôi biết trước tiên.
Tôi không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào lối đi dành cho trộm và nắm chặt máy bộ đàm trong tay. Mà bên phía cô Thu cũng nhấp thêm hai ngụm rượu, theo lời của Nha Tử nói, đây là lúc cô ấy cảm thấy mình có việc phải làm…
Nghe cậu ta nói vậy, tôi càng lo lắng hơn, Nha Tử buồn cười vỗ vỗ bả vai của tôi: “Tôi nghe lão Yên nói lá gan của cậu rất lớn, hiện tại vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, sao cậu lại sợ hãi như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận