Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 278

Tôi nhíu mày: “Hiện trường khảo cổ người bình thường không vào được, tôi lấy thân phận gì để đi vào đây?”
Nếu không thể để lộ thân phận thành viên của 701, như vậy tôi chính là người không phận sự đó, vậy làm sao trà trộn vào hiện trường khảo cổ chứ?
Lão Yên lấy điếu thuốc gõ xuống bàn, sau đó mới châm lửa hút hai hơi: “Tôi sẽ cấp cho cậu thân phận là sinh viên chuyên ngành lịch sử, chỉ cần nói là cậu đến đây để làm dự án trường giao.
Nghe lão Yên giải thích thì đây xem như là chuyện bình thường, mỗi khi có cổ mộ được khai quật rất nhiều trường đại học đều cử một vài sinh viên đứng đầu khoa lịch sử đi thực tập xem như tích lũy kinh nghiệm.
Tuy nhiên nhìn chung thì những địa điểm là hiện trường khảo cổ có quy mô lớn thế này thường không chấp nhận, bởi vì lỡ như xảy ra một sai sót nhỏ thôi cũng dẫn đến tổn thất lớn.
"Vậy tôi có thể vào được không?" Tôi cau mày, ngôi mộ này có quy mô quá lớn, chủ mộ còn chưa khai quật cũng đã gây được sự chú ý của cả nước.
Hiện tại lại xảy ra chuyện, có thể tùy tiện thả cho một sinh viên ngụy trang như tôi vào được sao?
Lão Yên cười nói: “Cái này cậu cũng không cần lo, chúng tôi đương nhiên tự có cách.”
Tôi gật đầu như đã hiểu ra, lúc trước nếu ông đã có thể đánh tan toàn bộ tiểu đội của tôi thì việc để tôi vào một khu mộ chắc hẳn cũng không khó khăn gì lắm.
“Trở về thu dọn hai bộ quần áo sạch sẽ, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đến núi Diệp Gia.” Lão Yên hất cằm về phía tôi, tôi cũng biết chuyện không thể chậm trễ nên sau khi rời khỏi phòng hồ sơ liền vọt tới ký túc xá, tùy tiện sắp hai bộ quần áo lại mang thêm một ít đồ dùng đơn giản, liền lên xe lão Yên sắp xếp cho tôi.
Tôi không quen biết người lái xe, nhưng rõ ràng anh ta không hề có ý định muốn trò chuyện với tôi nên tôi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiếc xe không hề dừng lại, phóng như bay trên đường, một ngày sau nó liền tiến vào biên giới Hồ Bắc, sau đó chạy nhanh đến Tô Châu.
Núi Diệp Gia vốn không có người ở, nếu không dân làng cũng sẽ không cho nổ núi để làm đường, kết quả lại xảy ra một loạt chuyện.
Chẳng qua hôm nay đội khảo cổ quốc gia từng hàng dài kéo tới, mở ra một con đường trong núi miễn cưỡng cho xe cộ có thể qua lại, điều này cũng rút ngắn rất nhiều thời gian của chúng tôi, giữa trưa ngày khởi hành thứ hai tôi rốt cuộc đã thấy được cổ mộ nước Tăng trong truyền thuyết!
Lăng mộ ở phía bắc núi Diệp Gia, một khe núi vắt ngang sườn núi, bên cạnh là hố bồi táng đã thành hình, gần đó là vô số di tích mà bất kỳ nhà khảo cổ học nào đến đây cũng đều sẽ phát cuồng.
Tuy nhiên địa điểm đang được cho là sẽ rất sôi nổi lại chỉ có lác đác vài bóng người, ngay cả mấy người này cũng chỉ làm ra vẻ, bầu không khí chung rất trầm lặng.
“Tôi đã nói với bọn họ rồi, cậu đi vào thì cứ nói là lão Lưu đưa tới là được, tôi sẽ không đi vào đó.” Tài xế mở miệng nói với tôi câu đầu tiên.
Sau đó không đợi tôi đáp lại đã mở cửa xe, ý bảo tôi xuống xe.
Tôi cảm ơn anh ta, ôm đồ rồi đi đến khu vực phong tỏa của địa điểm khảo cổ.
“Ai đó?” Một người trong đó thoạt nhìn ước chừng ba mươi tuổi, mái tóc vuốt ngược, đang yếu ớt phủi một món di vật bên trên dính đầy bùn đất. Khi nhìn thấy tôi, anh ta liếc tôi với ánh mắt đầy cảnh giác.
Điều đó khiến tôi nhận ra rằng những gì lão Yên nói quả thực đều đúng, nếu ông ấy đến thì những người này nhất định sẽ che giấu kĩ sự việc.
Tôi lập tức lấy thẻ sinh viên giả của lão Yên cấp ra: “Tôi là sinh viên lão Lưu cử tới thực tập.”
Người này liếc tôi một cái: "Mới vào đại học à?”
"Vâng." Tôi gật đầu, vốn dĩ lão Yên muốn biến tôi thành một sinh viên sắp tốt nghiệp, nhưng tôi nhìn qua chẳng hề giống, vì không muốn khiến bọn họ nghi ngờ nên mới lấy thân phận là sinh viên năm nhất.
Người này ra hiệu cho tôi tiến vào khu vực phong tỏa, sau đó hâm mộ nói: “Cậu cũng may mắn quá đấy, bình thường hiện trường khu lăng mộ thế này sinh viên sắp tốt nghiệp còn không được vào, nhưng lão Lưu vậy mà sẵn lòng đưa cậu đến đây.”
Tôi cười không trả lời, nói nhảm, tôi còn không biết lão Lưu là ai, nói nhiều sẽ phạm sai lầm, đừng đến lúc đó bị bắt được sơ hở.
“Người anh em, tôi là Ninh Viễn - đội trưởng đội khảo cổ, cậu cứ gọi tôi lão Ninh là được, cậu có thể dạo quanh khu lăng mộ này, gặp phải vấn đề gì không hiểu cứ đến tìm tôi! Chỉ là ngàn vạn lần đừng lỗ mãng, nơi này mỗi một thứ đều có thể là quốc bảo.” Ninh Viễn dẫn tôi đến chỗ trống phía trước rồi dặn dò.
Tôi vội gật đầu: "Tôi đều hiểu rồi, bọn họ đã nhắc tôi lúc đến đừng chạy loạn.”
“Ha ha nhóc con cậu không tệ! Nếu đổi lại là một thanh niên bình thường chứng kiến cổ mộ đồ sộ thế này, chỉ sợ đã sớm phát điên rồi, ngược lại cậu giống như đã từng thấy qua trong đời vậy.” Ninh Viễn vỗ vỗ vai tôi.
Tôi chỉ lễ phép cười cũng không nói tiếp, chỉ im lặng quan sát khe hở trên núi.
Hố mộ được khai quật chỉ chiếm khoảng một phần ba khe hở, hai phần ba còn lại vẫn ẩn giấu trong bóng tối, tuy nhiên xét về quy mô của phần lăng mộ này thì ước tính khu chủ mộ sẽ còn lớn khủng khiếp hơn nữa.
Ninh Viễn cười nói: “Đi thôi, cậu đến vừa đúng lúc tới giờ cơm trưa, đi ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi, làm đề tài sau cũng không muộn.”
Ninh Viễn mỉm cười, tuy rằng không có vẻ gì khác thường, nhưng tôi vẫn nhìn ra nụ cười của anh ta rất miễn cưỡng.
Tôi gật đầu, đi theo Ninh Viễn tới căn tin tạm thời ở khu khảo cổ.
Vừa vào căn tin tôi liền cảm thấy có gì đó không thích hợp! Đang là giờ cơm trưa, nhưng căn tin lại không có ai, chỉ có hai ba người bưng chén sứ vừa ăn cơm xong, sau đó trực tiếp rời khỏi căn tin, lúc đi qua bên người Ninh Viễn cũng chỉ chào hỏi đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận