Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 565

Họ di chuyển một khoảng, đủ để nhìn thấy tôi và lão Yên, lại đảm bảo không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người chúng tôi.
“Trường An, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Lão Yên hơi mất kiên nhẫn.
Tôi nhìn về phía lão Yên, nhưng không trực tiếp nói vào vấn đề chính, chỉ vươn tay ra: “Ông cho tôi một điếu thuốc đi.”
Bởi vì nhìn lão Yên tôi chợt không biết phải nói gì, dù ông ấy có trả lời đúng hay không thì tôi cũng không thể chấp nhận được, nhưng tôi biết mình nhất định phải hỏi câu hỏi này.
Mặc dù lão Yên thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn đưa cho tôi một điếu thuốc.
Tôi rít một hơi thật sâu, sau khi phun khói thuốc ra, tôi ưu thương nói: “Lão Yên, có phải ông muốn tách khỏi chúng tôi, sau đó một mình đi chịu chết không?”
Lão Yên đột nhiên khựng lại: “Trường An, cậu đang nói gì thế?”
“Tôi nói cái gì, ông không biết sao?” Giọng của tôi rất nhẹ, nhưng tôi biết lão Yên có thể nghe thấy, bởi vì tôi thấy đồng tử của ông ấy chợt co rụt lại.
Tôi nhìn về phía Côn Bố và cô Thư đang đứng, rồi ép hỏi ông ấy: “Ông định dùng cách gì để ép họ rời đi, còn cả tôi nữa?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả, Trường An, hiện giờ Nha Tử đang rất nguy hiểm, cậu đừng trì hoãn ở nơi này vì mấy chuyện vớ vẩn nữa.”
Lão Yên không kiên nhẫn nói, sau đó ông ấy tự chế giễu: “Ấy vậy mà tôi lại không biết, kể từ khi đặt chân vào núi Cửu Hoa này, người cậu để ý nhất lại là lão già này.”
Tôi không tức giận, chỉ cười nói: “Ồ, hoá ra ông muốn dùng cách này để chọc giận tôi, lão Yên, thủ đoạn của ông kém quá rồi đấy?”
Rốt cuộc lão Yên cũng mất kiên nhẫn, vung tay trực tiếp cho tôi một cú đấm.
Vốn dĩ tôi có thể né tránh, nhưng căn bản tôi không muốn cử động, nên chỉ đứng yên mà hứng trọn một quyền này, sau đó mới nói: “Ông xem, bị tôi nói trúng nên thẹn quá hoá giận à?”
“Rốt cuộc cậu có biết mình đang nói gì không?” Lão Yên túm lấy cổ áo của tôi, dường như ông ấy hận không thể cho tôi thêm một đấm nữa.
“Trường An!” Cô Thu vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên này thấy vậy vội kinh hoàng hô lên một tiếng, ngay cả Côn Bố cũng chạy về phía này hai bước.
Tôi sờ lên gương mặt đau đớn đến bỏng rát của mình, giơ tay lên và hét lớn: “Hai người đừng tới đây!”
Cô Thu lo lắng nói: “Trường An, hai người có gì thì nói từ từ, đừng động tay động chân.”
“Yên tâm, tôi không sao.” Tôi lên tiếng, sau đó hạ giọng nói nhỏ: “Lão Yên, sao thế, ông muốn đối xử với tôi giống như cách ông đã đối xử với Nha Tử à?”
Lão Yên không hề nói chuyện, tôi lau khóe miệng mới nhận ra ông ấy ra tay rất nặng, như sợ tôi sẽ không nổi giận vậy, mạnh tới nỗi khiến khoé miệng tôi xuất hiện một vệt máu.
“Lão Yên, vốn dĩ tôi chẳng nghi ngờ gì, nhưng đột nhiên tôi lại nhớ tới một điều khiến tôi cảm thấy có gì đó không đúng.” Tôi không muốn vòng vo với lão Yên nữa, nên đã chậm rãi mở miệng.
Lão Yên ngẩng đầu nhìn tôi, ý bảo tôi cứ nói tiếp đi.
“Là cây sáo kia.” Tôi chạm vào ngực mình, nơi đó đang có cây sáo “U Lâm”, cây sáo mà lão Yên gọi là cây sáo đến từ địa ngục.
Lúc ấy không ai biết tới thứ này, vì sao lão Yên lại biết được?
Cho dù ông ấy có biết tôi ra ngoài thì cũng không thể nào biết được cây sáo này nằm trong tay tôi mới phải, bởi vì đêm đó mặt đất phủ đầy tuyết, nếu ông ấy theo dõi tôi, trên đường trở về, không có lý nào tôi lại không thể phát hiện ra chút dấu vết gì.
“Cho nên, ông chính là người đã chôn sáo ở chỗ đó phải không?” Nói xong, tôi lại lắc đầu: “Không đúng, không phải ông tự tay chôn nó, bởi vì từ khi tiến vào trong núi Cửu Hoa, ông không có cơ hội rời đi một mình, nói như vậy, người chôn là đám người của sư phụ Dương?”
Thái độ cam chịu của lão Yên khiến tôi hiểu ra mình đã đúng, tất cả những điều này đúng là do ông ấy đã sắp xếp từ trước.
Tôi nhìn ông ấy chăm chú, như muốn nhìn thấu tâm can của lão Yên: “Còn cả tiếng sáo kia nữa, rốt cuộc vì sao chỉ một mình tôi nghe thấy tiếng sáo?”
“Trường An, trí tưởng tượng của cũng thật phong phú.”
Lão Yên cười ha ha:
“Nếu tôi mà có bản lĩnh như thế, bây giờ chúng ta nên đưa Kim Địa Tạng trở về Yến Kinh rồi, chứ không phải lang thang quanh đây, ngay cả bóng dáng của phù đồ chín tầng còn chẳng nhìn thấy.”
“Không, không, không, ông không có bản lĩnh này, nhưng có một người có được bản lĩnh ấy.” Tôi cười gằn hai tiếng.
Lão Yên đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, tôi vẫn nói tiếp:
“Tôi nói đúng không, cô Tứ, bản lĩnh của ngài ấy chắc ông sẽ không phủ nhận đâu nhỉ?”
Đây chính là điều khiến tôi nghi ngờ, tôi không biết bản lĩnh của cô Tứ cao tới mức nào, nhưng tôi có thể cảm nhận được điều đó từ trận chiến của anh ấy với “Diêm La Vương”.
Ít nhất trong số mấy người chúng tôi, không ai có thể trở thành đối thủ của anh ấy, thậm chí chúng tôi còn chẳng thể làm tổn thương một sợi lông tơ của anh ấy.
Tiếp theo, khi ở trong ngôi miếu hoang kia, cô Tứ đã đột nhiên biến mất, sau đó lại đi theo chúng tôi và cứu được Khoái Đao… Mà tình cờ lão Yên lại biết được hết thảy những chuyện này.
Từ lời nói của lão Yên, không khó để suy ra rằng ông ấy biết được cô Tứ luôn đi theo sau đoàn chúng tôi, hơn nữa, khi Nha Tử và chúng tôi đường ai nấy đi, cô Tứ cũng đã biến mất trước lúc ấy… Cho nên tôi nghi ngờ giữa cô Tứ và lão Yên có kế hoạch gì đó, lừa gạt tất cả chúng tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận