Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 485

Hòa thượng cầm đầu không đáp lại lời của lão Yên, mà cũng làm một dấu tay cho mười tên hòa tượng ở phía sau, sau đó bọn họ đột nhiên tản ra, mười một người tổ hợp thành một trận pháp rất huyền diệu!
Mặc dù tôi không quá hiểu về trận pháp, nhưng nhìn vị hòa thượng được bọn họ vây ở chính giữa, khí thế toàn thân ông ta đều đã thay đổi, tôi cũng biết được nhất định là trong này còn có huyền cơ gì đó.
“Âm Dương Trận.” Sắc mặt của Nha Tử rất xấu nói: “Xem ra bọn họ có thể sống lâu như vậy toàn bộ là nhờ vào Âm Dương Trận này.”
Nha Tử thấy chúng tôi mang vẻ mặt nghi hoặc thì lại nhìn mấy người Lưu Hàn Thu, rồi đột nhiên cười khẩy một tiếng: “Có một vài người làm rắn sâu chuột kiến quen rồi, ngay cả lời cũng không dám nghe bình thường! Chậc, còn tự xưng là người có văn hóa.”
Lúc này chúng tôi mới phát hiện ra vậy mà mấy người Lưu Hàn Thu đang vểnh tai lên chuẩn bị nghe lén, thấy vậy tôi dở khóc dở cười, rõ ràng chúng tôi là đồng đội, nhưng lại còn khó ở chung hơn cả kẻ thủ.
Nếu như là kẻ thù, chúng tôi có thể trực tiếp rút súng, chứ không phải là như bây giờ, lúc nào cũng phòng bị một ngày nào đó bọn họ sẽ đâm cho chúng tôi một nhát ở sau lưng.
Lưu Hàn Thu bị phát hiện lại không hề lộ ra vẻ mặt xấu hổ, chỉ cười ha ha hai tiếng, nói người của 701 mấy người bao giờ cũng nghiên cứu một vài thứ đường ngang ngõ tắt, những thứ này người có văn hóa bình thường đương nhiên là không biết.
“Vậy lát nữa nhờ ông đừng trông chờ vào những đường ngang ngõ tát này cứu mạng.” Nha Tử thờ ơ quăng lại một câu, rồi hai tay đột nhiên cử động, chạy thẳng tới chỗ tên hòa thượng bị vây ở chính giữa.
Lão Yên vội vàng hét lên một câu: “Đừng manh động!”
Nhưng Nha Tử đã xông qua, tốc độ nhanh tới mức làm chúng tôi hoàn toàn không phản ứng kịp, vì vậy cũng chỉ có thể phối hợp với anh ta bắt đầu tấn công những hòa thượng ở bên cạnh.
Những hòa thượng này cũng bắt đầu ra tay, ở trong mắt tôi tốc độ của bọn họ thật sự rất chậm, nhưng hết lần này tới lần khác tôi lại không tìm được một chút sơ hở nào, phảng phất như bọn họ biết được động tác tiếp theo của tôi, vào lúc tôi vừa mới hành động bọn họ đã phá giải được động tác của tôi.
Tôi tranh thủ nhìn sang bên Nha Tử một cái, phát hiện anh ta cũng giống với tôi, hoàn toàn không tìm được cửa đột phá.
Những tên hòa thương này vây quanh vị hòa thượng ở giữa tới một giọt nước cũng không lọt, cho dù động tác của Nha Tử đã đủ bất ngờ, nhưng vẫn bị bọn họ ngăn lại ở bên ngoài, mà vị hòa thượng kia lại cười với chúng tôi một tiếng, sau đó vén áo bào lên ngồi xuống đất, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu niệm kinh văn.
“Nam mô cách bố úy như lai...”
Tôi không nghiên cứu sâu về Phật giáo, chỉ cảm thấy kinh phật ông ta niệm giống như là thiên thư.
“Mau ngăn ông ta lại!” Lưu Hàn Thu đột nhiên hét lên một câu.
Tôi quay đầu nhìn về phía ông ta, ông ta giống như đang nghe được thứ đáng sợ vậy, cả gương mặt đều vặn vẹo.
Thấy tôi còn đang do dự, cảm xúc của ông ta càng mãnh liệt hơn, nói: “Nhìn tôi làm cái gì, mau, ngăn ông ta lại, không thể để ông ta niệm xong được, ông ta đang niệm Đà La Ni!”
“Đà La Ni là gì?” Tôi ngỡ ngàng hỏi lại một câu, nhưng rõ ràng là Lưu Hàn Thu đã không muốn để ý tới tôi nữa, mà là gào về phía lão Yên.
Nói nếu như vẫn không ngăn lại thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Nói thật thì tôi vẫn còn ôm thái độ nghi ngờ với lời của Lưu Hàn Thu, ai biết được có phải là ông ta đang gài bẫy chúng tôi hay không chứ, tôi vẫn còn chưa quên giáo huấn của sư phụ Dương và kiểm lâm Thịnh.
Nhưng lão Yên lại không hề do dự, ông ấy xoay người đi tới bên cạnh Nha Tử: “Nha Tử, cậu dùng hết toàn lực!”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía lão Yên, mặc dù loại tính cách kỳ lạ kia của Nha Tử đã được Dược Quán Tử giải quyết rồi, cũng không cần phải tháo mắt kính xuống mới có thể kích phát được năng lực.
Nhưng thật ra mỗi lần Nha Tử dùng hết toàn lực thì tính cách sẽ lạnh lùng hơn một phần không hề thay đổi, chẳng qua là chuyển biến tốt hơn một chút mà thôi.
Dù sao khi đó Dược Quán Tử đã là nỏ mạnh hết đà, sau khi ông ấy chữa trị cho Nha Tử, cũng nói phải cho Nha Tử thời gian khôi phục, vì vậy nếu như không đến mức không còn cách nào, chúng tôi sẽ không bảo Nha Tử dùng hết toàn lực.
Nha Tử nghe vậy thì gật đầu, sau đó chỉ thấy anh ta giơ tay đẩy mắt kính, khí thế toàn thân độ nhiên thay đổi, giống như là một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ kiếm rồi đột ngột cắm vào tim của kẻ địch.
Anh ta dùng sức mạnh tạo ra một khe hở giữa đám Khổ Hạnh Tăng, một nửa người đã xông vào, Khổ Hạnh Tăng cũng phản ứng lại rất nhanh, lập tức có người đi lên muốn vá lại chỗ hổng đó.
Tôi lập tức phản ứng lại, cùng lão Yên một trái một phải ngăn lại động tác của Khổ Hạnh Tăng, dùng sức mạnh thô bạo đánh cho trận pháp loạn lên.
“Hừ!”
Một tiếng hừ nhẹ truyền vào trong tai, giống như là nặng ngàn cân, ép tới màng nhĩ của tôi chảy máu, ngay lập tức, tôi chỉ có thể nghe được âm thanh ù ù ù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận