Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 614

Hơn nữa, trong một chiếc bình như vậy thì cô Thu đang bị thương có thể đi đâu?
Đám Côn Bố cũng sửng sốt, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới lại có trường hợp như vậy.
Tôi ngồi dưới đất, suy nghĩ về chiếc bình lớn trước mặt sau đó hồi tưởng lại một lần những chuyện sau khi đèn pin tắt, một lúc lâu sau tôi mới cười lớn: “Thì ra đây là tầng thứ tư …”
Nếu nghĩ theo hướng chiếc bình lớn này là tầng tứ tư thì mọi chuyện đều rõ ràng.
"Trường An, có phải cậu đã nghĩ ra cái gì rồi không?" Nha Tử hỏi.
Tôi ngồi dựa vào tường, đặt tay lên vai Nha Tử, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình mới từ từ giải thích.
Cống thoát nước mà Đế Thính đưa chúng tôi đến là lối vào tầng thứ tư.
Một đường đó thực chất chính là bên mép của chiếc bình lớn này. Trông có vẻ như chúng tôi đang tiến về phía trước nhưng thực tế là đi theo một vòng tròn.
"Không thể nào. Nếu đi theo vòng tròn thì sao chúng ta có thể không nhận ra được?" Nha Tử phản bác.
Tôi bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Anh nghe tôi nói tiếp đã, gấp cái gì?”
Quả thật lần đầu khi nghĩ đến việc đi theo vòng tròn tôi đã lập tức phủ nhận. Chưa nói đến trình độ nhạy cảm của những người như chúng tôi, người bình thường nếu đi vòng quanh trong một khu vực nhỏ như vậy cũng đã có thể nhận ra rồi.
Đó là lý do tại sao tôi đã đè xuống suy nghĩ này, dẫn đến sai lầm trong cả một khoảng thời gian dài.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chiếc bình cũng chuyển động trong khi chúng tôi đi theo vòng tròn?
Lão Yên và cô Tứ biến mất không dấu vết. Cô Thu cũng lặng lẽ biến mất dù đang bị thương, nhưng khi lão Hàm rút lui thì đó lại một con đường dài. Vì vậy tôi lập tức nghĩ đến một khả năng, đó là chiếc bình lớn này thực sự chuyển động khi có người ở phía trên!
Khi chúng tôi đi ở phía trên, chiếc bình bên dưới cũng chuyển động với tốc độ giống vậy nên chúng tôi mới không phát hiện ra, đồng thời có cảm giác bản thân luôn đi theo một đường thẳng. Trên thực tế, chúng tôi vẫn chỉ luôn đi theo đường tròn mà thôi.
Điều này cũng có thể giải thích được tại sao khi lão Yên kêu chúng tôi rút lui, chúng tôi chạy đến cống thoát nước lại không thấy chuyện này.
Thứ nhất là ngay khi có người bước vào, cống thoát nước có khả năng tự động đóng lại, gây khó khăn cho việc tìm kiếm dấu vết.
Thứ hai là vị trí của cống thoát nước mà chúng tôi trở về hoàn toàn không phải cống thoát nước trước đó.
Tất nhiên, ngay cả khi tất cả những suy đoán này là chính xác thì vẫn có một điểm đáng ngờ: Rốt cuộc đám người lão Yên đã nhìn thấy cái gì?
“Này, này không phải cũng quá khó tin rồi đi?” Nha Tử kinh ngạc kêu lên, anh ta sờ vào thành của bình lớn, vừa hưng phấn nhưng cũng có chút hoang mang.
Côn Bố thay anh ta hỏi ra vấn đề còn đang hoang mang, đó chính là dù chiếc bình có di chuyển, nhưng chúng tôi cũng không thể rơi xuống mà vẫn không có cảm giác gì.
"Đây chính là chỗ cao tay của lão Hàm." Tôi không khỏi cảm thán: "Quả nhiên thủ lĩnh của bang Thiểm Tây không phải là hư danh!"
Nếu cơ quan tầng thứ tư đặt ở chỗ có ánh sáng thì chúng tôi sẽ khó bị trúng chiêu, cho nên mới có cái bẫy đèn pin đột nhiên phát nổ này.
Lúc trước tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu được tại sao lão Hàm lại làm điều này? Nếu chỉ là để ám sát cô Thu thì lực độ đó thật sự không đủ, nhưng nếu để khiến chúng tôi bị rối loạn thì mọi chuyện đều đã rõ.
Với việc đèn pin treo ở phía trên, chúng tôi nhất định sẽ lập tức chú ý tới nó, hơn nữa còn sẽ cho rằng đó là manh mối đám lão Yên để lại và tiến lên kiểm tra.
Rồi đúng lúc này, mọi thứ đều bị dập tắt, mấy phút sau cái bình lớn nổi lên, điều lão Hàm cần làm chính là trong vòng mấy phút đó phải nhốt được chúng tôi vào cái bình lớn này.
"Cái bình này còn có thể nổi lên được á?" Nha Tử càng không thể tin nổi.
Tôi cười khổ nói: “Đúng là rất khó tin, nhưng trước mắt chỉ có thể giải thích theo cách này. Nếu không thì anh có ý kiến ​​gì khác không?”
Nha Tử suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Cách nói của cậu đáng tin hơn, nhưng mà..."
“Nhưng mà cũng quá khó tin rồi, đúng không?” Tôi nói tiếp.
Nha Tử ừ một tiếng, tôi thở dài: “Tôi cũng cảm thấy khó tin, nhưng tôi không thể nghĩ ra cách giải thích nào khác nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn biết lúc đó đám lão Yên đã gặp phải chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ đã nhận ra gì đó nên mới kêu chúng ta rút lui, chỉ là không ngờ tất cả đã quá muộn.”
Chúng tôi im lặng một lúc. Thiết kế của tầng thứ tư này quá đáng sợ. Cho đến nay vẫn không có một con dã thú nào giết người hay cương thi gì gì đó thường xuất hiện trong những ngôi mộ khác. Cơ quan này chỉ có một mục đích duy nhất là khiến người mệt mỏi!
Khi nào con người dễ mất đi hy vọng nhất, đó là khi họ bị mắc kẹt ở một nơi nào đó và không có lối thoát.
Mấy phút trước tôi còn tưởng chiếc bình lớn này vẫn có thể liên tục nổi lên chìm xuống, nhưng khi ba người chúng tôi vừa bước xuống thì cơ quan đã hoàn toàn mở ra nhốt chúng tôi ở bên trong.
Không ai nghĩ ra được biện pháp nào tốt nên chỉ có thể im lặng.
Một lúc sau, Nha Tử lại lên tiếng:
“Hai người có để ý rằng kể từ khi chúng ta vào núi Cửu Hoa, mấy thứ như bẫy trận này vẫn luôn bám theo chúng ta, nhưng chúng ta lại không có biện pháp nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận