Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 385

“Tôi, hoặc là tổ tiên của nhà họ Lưu có gì có thể làm cho thầy sợ?” Tôi nhìn bà ấy không rời mắt, muốn tìm ra được một chút chân tướng từ trên vẻ mặt của bà ấy.
Nhưng mà trừ thất lễ lúc ban đầu ra, sau đó bà ấy đã khôi phục lại sự bình tĩnh, giống như người sợ hãi vừa rồi không phải là bà ấy vậy, vẻ mặt không chút nào khác thường, hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ thứ gì.
Nhìn dáng vẻ đó hẳn là bà ấy không muốn nói, quả nhiên, bà ấy dằn tâm trạng lại: “Không có gì, đợi tới sau này tự nhiên cậu sẽ biết thôi.”
Đây được coi là câu nói tôi ghét nhất, khi còn nhỏ lời nói của cô Tứ và cha cũng không rõ ràng, tôi nghe mà nửa hiểu nửa không. Đợi sau khi gặp được lão Yên, ông ấy cũng như vậy, cái gì cũng để lộ ra một chút, nhưng lại chẳng nói hết được cái gì, giống như là để tôi giải câu đố vậy, làm tôi vô cùng đau đầu.
“Thầy ơi, bất kể tổ tiên nhà họ Lưu có nguồn gốc như thế nào, nhưng chắc tôi không thể làm thầy sợ được.” Tôi cười khổ một tiếng, hẳn đội trưởng Bạch cũng biết động tác vừa rồi đã làm tôi tổn thương, thế là nở nụ cười có chút bất an, nói bà ấy không có ý đó, chỉ là ảnh hưởng của tổ tiên nhà họ Lưu quá sâu, bà ấy chỉ phản xạ có điều kiện mà thôi.
Tôi mỉm cười không tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa, mà đi thẳng tới một góc của hầm bồi táng: “Tiếng chuông truyền tới từ hướng này, đúng chứ?”
“Đúng vậy.” Lão Yên khó hiểu nhìn về phía tôi.
Tôi đột nhiên thu lại tâm tình, giống như là phát tiết mà đạp một cái về phía góc tường: “Tìm cái gì mà tìm, trực tiếp mở đường đi qua là được rồi.”
Mấy người Nha Tử muốn kéo tôi, nhưng rõ ràng là đã không kịp rồi, sự sợi hãi bị mảnh vải kia dẫn tới của tôi không có chỗ phát tiết, cũng chỉ có thể dùng phương thức như thế này.
Sau khi đá xong tôi đã hối hận rồi, tôi ôm chân nhảy tại chỗ mấy vòng, thầm mắng: Sao cái thứ này giống như tấm thép vậy, tôi đá vào mà đau hết cả ngón chân, giống như muốn gẫy luôn rồi.
“Trường An, cậu đúng thật là một linh vật!”
Bên này tôi còn chưa mắng xong, bên kia đã truyền tới tiếng kêu kinh ngạc của lão Yên, tôi ngẩng đầu nhìn qua thì nhìn thấy góc tường bị tôi đá trúng điên cuồng rung lên giống như mắc bệnh Parkinson…
Tôi nhìn chân của mình, rồi lại nhìn về góc tường vẫn còn đang rung đó, không khỏi sững người… chẳng lẽ tôi thật sự có tiềm chất làm linh vật sao?
Thời gian rung động của mặt tường này không dài, nhưng mà đủ để chúng tôi chuẩn bị xong hết, cho dù bên trong đột nhiên có một con cương thi chạy ra, chúng tôi cũng có thể phòng bị được.
Nhưng làm người khác hoàn toàn không ngờ tới chính là, không có cái gì đi ra từ trong bức tường này cả, nó chỉ yên lặng mở ra một con đường cho phép một người đi vào, yên lặng chờ đợi, không có chút dáng vẻ phòng bị nào.
“Người làm ra cơ quan này nhất định là thiên tài.” Nha Tử sờ vào vị trí tôi đá chân vào: “Nếu không phải Trường An đá chân vào thì tay tôi sờ vào đây cũng sẽ không cảm nhận được là có cơ quan!”
Cơ quan chia làm mấy cấp, thấp nhất là loại có thể căn cứ vào bố trí hiện trường là nhìn ra được, mà biết nhờ vào hoàn cảnh xung quanh để che giấu là cấp trung, phải người có chuyên môn ví dụ như Nha Tử thông qua tính toán tỉ mỉ và phán đoán để sờ ra từng chút một có thể nói là cao cấp, mà cái cơ quan tôi đá trúng này có thể gọi là cực phẩm, bởi vì nó nằm trong vô hình… có lẽ người thiết kế cơ quan này cũng không ngờ tới ngàn năm sau lại có người nhàm chán tới đá tường trong lăng mộ.
Lão Yên vỗ bả vai tôi: “Sau này cậu chính là linh vật của 701 chúng ta, có cơ quan nào không mở được thì để cậu đi lên đá bừa hai cái.”
Tôi yên lặng không nói gì, chỉ nhìn cánh cửa đã mở ra này giống như là nhìn thấy quái vật: “Rốt cuộc ngôi mộ này có bao nhiêu tầng vậy? Mộ Tàm Tùng khi trước chúng ta tìm cũng không phức tạp thế này mà đúng không?”
“Không giống nhau, không phải tôi đã từng nói rồi à, loại đó bên ngoài mộ thì lớp lớp cơ quan, bên trong mộ lại chẳng có cái gì, loại này bên ngoài không lộ ra chút dấu vết gì, nhưng bên trong mộ lại là nguy hiểm trùng trùng, không có gì khó hiểu cả!” Lão Yên giơ đèn pin nói một cách thờ ơ.
Nói thật thì tôi vẫn thích loại bên ngoài có tầng tầng cửa ải kia hơn, ít nhất còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời, cái loại tiến vào mộ rồi thì không phân rõ ngày đêm này thật sự có hơi thử thách người ta.
Chúng tôi tiến vào không biết đã tới hai ngày chưa, tôi đã cảm thấy trải qua thời gian rất dài, một loại cảm giác nghẹt thở phả vào mặt.
Trừ Nha Tử ra, rõ ràng những người khác đã từng nhiều lần hành động trong mộ như thế này, với tôi loại cảm giác này lại không có bao nhiêu ảnh hưởng.
“Vào đi!” Lão Yên cũng không nói thêm gì nữa, đôi mắt sáng ngời đẫn dầu đi vào con đường.
Tôi có hơi do dự, muốn kéo ông ấy lại, bảo ông ấy đừng mạo hiểm như vậy, dẫu sao con đường khi trước cũng nhìn như không có vấn đề gì, nhưng cuối cùng điều gặp phải toàn là những vấn đề không nhỏ.
Nhưng mà lão Yên chạy rất nhanh, tay áo của ông ấy trượt qua trong tay tôi, còn người đã nhanh chóng đi vào trong con đường, tôi chỉ đành đi vào theo, mấy người đội trưởng Bạch cũng nhanh chóng đi vào theo.
Có lẽ con đường này được đo đạc dựa theo dáng người của con người, vừa vặn có thể cho một người hơi béo đi qua, to hơn một chút cũng không được. Tôi bước đi ở phía sau lão Yên, chỉ cảm thấy bước chân của ông ấy vội vã, giống như là phía trước có cái gì đó đang hấp dẫn ông ấy vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận