Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 329

“Có chuyện gì với anh thế?” Tôi dừng lại và nhìn anh ta.
Anh ta nói như sắp khóc: “Tôi, tôi không biết nữa, tôi chỉ cảm thấy dường như thứ đó đang nhìn chằm chằm vào tôi, hơn nữa … cách tôi càng ngày càng gần.”
Tôi thấy anh ta trông không giống như đang giả vờ nên lớn tiếng hỏi xem những người đứng sau anh ta có cảm thấy như vậy không. Nhưng kỳ lạ là không ai trong số họ cảm thấy như vậy, đều giống như tôi, cảm thấy mọi thứ rất bình thường.
Nghe được câu trả lời này, sắc mặt Nha Tử càng thêm khó coi: "Tôi thật sự cảm nhận được, Trường An, nó, ở cuối hành lang!"
"Không sao đâu, chúng ta qua đó nhìn xem." Lòng tôi cũng trùng xuống, rốt cuộc đây là thứ gì, sao chỉ có Nha Tử mới có thể cảm nhận được, hơn nữa chỉ dựa vào ánh mắt thôi đã có thể dọa Nha Tử sắp khóc đến nơi luôn rồi?
Lá gan của Nha Tử không quá lớn so với chúng tôi, nhưng cũng không hề nhỏ, nếu không trong mộ Tàm Tùng anh ta cũng đã bị hù chết rồi, sao lại bị một ánh mắt dọa được?
Phải biết rằng lúc trước khi chúng tôi bị rất nhiều con tằm nhìn chằm chằm cũng không thấy anh ta có phản ứng thái quá như vậy!
Những người khác cũng biết có chuyện gì đó không ổn, giáo sư Hứa tiến lên vỗ vỗ vai Nha Tử: "Đừng sợ. Nếu thứ này chỉ chọn hù dọa con, vậy chứng tỏ nó cũng không có gì ghê gớm đâu."
“Thầy à, thầy đây là đang nói với con cái thứ đó chỉ chọn kẻ yếu để bắt nạt đấy hả?" Không biết Nha Tử có được an ủi hay không, tóm lại giọng điệu vẫn rất rối rắm.
Tôi đồng ý với quan điểm của giáo sư Hứa, Nha Tử đang bị thương ở chân, đi lại có chút khập khiễng, nếu thứ dọa anh ta có chút thông minh, chỉ sợ đúng là do trông anh ta yếu đuối hơn.
Được giáo sư Hứa an ủi, Nha Tử dường như đã bình tĩnh hơn một chút, anh ta kêu tôi tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ thứ ở chỗ đó là gì, anh ta muốn nhìn rõ nó.
Thấy anh ta không sao, tôi quay người tiếp tục tiến về phía trước, chỉ là có lời Nha Tử nói trước đó, tôi cũng mơ hồ cảm thấy giống như có thứ bí ẩn gì đó thực sự đang chờ đợi chúng tôi ở phía trước!
Con đường này không có ngã rẽ nào, hơi dài một chút, đi khoảng mười phút vẫn không thấy điểm cuối, chỉ có tiếng Nha Tử thỉnh thoảng hít sâu nhắc nhở cho tôi biết thứ mang đến cảm giác áp bách cho anh ta đang ngày càng gần hơn.
“Tất cả chuẩn bị sẵn sàng!" Sau một lần hít sâu của Nha Tử, tôi đột nhiên nói.
Bởi vì tôi nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt màu đỏ như đá quý!
"Chính, chính là nó." Nha Tử gần như không nói nên lời, không biết là bởi vì sợ hãi hay là bởi vì chuyện này tạo cho anh ta quá nhiều áp lực.
Tôi lo lắng siết chặt lòng bàn tay, giơ đèn pin chiếu thẳng vào đôi mắt đó, trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào, tôi nhìn thấy một bóng đen lao về phía mình, cả miệng đầy máu chảy nước dãi gần như muốn nuốt chửng tôi.
"Rút!"
Vào thời điểm quan trọng, tôi chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó quay người lại bế Nha Tử lên lưng rồi liều mạng rút lui.
Con mẹ nó, ai có thể cho tôi biết tại sao lại có hổ trong một lăng mộ như vậy không?
Đúng vậy, chỉ vừa liếc mắt một cái, tôi đã nhìn rõ đó là một con hổ đói đến mức chỉ còn da bọc xương, bây giờ nhìn thấy con mồi như chúng tôi đương nhiên là sẽ không buông tha rồi.
Điều đáng sợ hơn là con hổ này rất kiên nhẫn, lúc đầu nó không hề lao tới mà từ từ chờ chúng tôi bước qua. Có lẽ do nó quá đói nên cứ nhìn chằm chằm vào Nha Tử, từ đó gây áp lực cho anh ta và khiến anh ta phát hiện ra một số manh mối, nếu không, chúng tôi cứ đi ngang qua mà không có chuẩn bị thì chỉ sợ đã thật sự rơi vào miệng hổ rồi.
Bây giờ chúng tôi đã đi sâu vào lối đi, không thể đi nhanh hơn được, nhưng tốc độ của con hổ lại rất nhanh, trong chớp mắt đã vồ lấy chúng tôi.
"Giáo sư Hứa, đưa Nha Tử đi!" Tôi ném Nha Tử xuống rồi đưa anh ta cho giáo sư Hứa, sau đó quay lại và bắn nó một phát.
“Gầm!"
Cũng không biết phát súng này đã bắn trúng chỗ nào của con hổ, chỉ nghe thấy tiếng gầm của nó làm rung chuyển cả mặt đất, tro bụi trên đỉnh đầu bắt đầu rơi xuống.
Nhưng may là phát súng này đã làm tốc độ của nó chậm lại một chút, giáo sư Hứa đã dẫn theo Nha Tử chạy cách xa một khoảng, trong khi Thương Thần và lão Yên đã thay vào vị trí của họ, cả hai đều cầm súng trong tay, cùng tôi chiến đấu với con hổ.
"Thương Thần, bắn vào mắt nó!" Tôi ra lệnh, nhưng bị lão Yên ngăn lại.
Lão Yên vội nói: "Trường An, đừng loạn, hiện tại chúng ta không cầm được đèn pin, đôi mắt đỏ của nó chính là bia ngắm sáng!"
Tôi nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: “Bắn vào đầu nó!"
“Ô kê.”
Thương Thần không nhanh không chậm đáp lại, nhưng đạn lại được bắn ra hết viên này đến viên khác, tôi đếm tổng cộng có bốn viên đạn.
Con hổ nức nở gầm nhẹ một tiếng, nghe có vẻ nó đã bị thương, nhưng dù vậy, tốc độ của nó cũng không chậm hơn bao nhiêu, vẫn lao nhanh về phía tôi.
Sau khi nghe được tiếng súng từ Thương Thần, tôi thực sự đã thả lỏng trong chốc lát, bởi vì tôi tin với kỹ năng bắn súng có thể bắn trúng tim của một phi thi trong bóng tối của anh ta, đối phó với một con hổ đói chỉ còn da bọc xương nhất định không thành vấn đề.
Chỉ là tôi không ngờ con hổ này căn bản đã không muốn sống nữa, trước khi chết chỉ muốn cắn một miếng thịt người sống, tôi cứ như vậy bị nó đè dưới thân.
Tôi lấy khẩu súng trường B56 đang treo trên người chắn ở phía trước, khó khăn lắm mới ngăn được cái miệng đầy máu của nó cắn về phía tôi, nước bọt hôi hám chảy xuống mặt khiến tôi cảm thấy rất buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận