Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 142: Sương Mù

Lão Yên thở dài: “Ai dà… Thị lực thì không có vấn đề gì, thậm chí còn tốt hơn người bình thường. Đáng tiếc là vẻ bề ngoài của nó, thoạt trông không khác gì người mù cả. Lúc giáo sư Hứa nhặt được thằng nhóc ấy, cậu ta còn chẳng biết tên mình là gì, chỉ nhớ được mọi người đều gọi cậu ta là đồ mù.”
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Nha Tử đang co ro trong túi ngủ, nằm im không nhúc nhích, thoạt trông cậu ta như đã ngủ, nhưng trông dáng vẻ căng thẳng kia thì rõ ràng là đang giả vờ rồi.
Quen biết nhau trong suốt khoảng thời gian qua, tôi vẫn luôn cảm thấy Nha Tử là một người vui vẻ và hoạt bát, con người như vậy chắc chắn chẳng có gì mà phải buồn phiền cả. Nhưng bây giờ nhìn lại, ai cũng giỏi dùng mặt nạ để ngụy trang cả, không người nào biết được, khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ kia đang buồn hay đang vui.
Nghĩ đến việc trước đây mình đã nhiều lần hỏi đến chuyện về chiếc kính râm, tôi cảm thấy mình quả là quá đáng, cũng khổ thân cậu ta có thể nhịn được mà không bùng nổ ngay tại chỗ!
Lão Yên vỗ vai tôi: “Được rồi, đợi trời tạnh mưa thì cậu ta lại ổn thôi, cậu không cần lo lắng.”
“Tôi nào có tư cách lo lắng cho người khác.” Tôi cười khổ một tiếng, hiện giờ ngay cả bản thân tôi còn chẳng ổn định được, đối với chuyện của Nha Tử, tôi chỉ cảm thấy hơi có lỗi thôi.
Về đến hang động, chúng tôi không tiếp tục trò chuyện nữa, chúng tôi rúc vào túi ngủ để nghỉ ngơi một lát. Tôi ôm túi ngủ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đống lửa, trong đầu như đang suy nghĩ gì đó, lại dường như chẳng nghĩ gì cả.
Cơn mưa đêm dần tạnh, nhưng gió núi thổi tới khiến không khí lạnh hơn, tôi quấn chặt túi ngủi quanh người, cẩn thận che chắn cho đống lửa, không để gió lạnh đột ngột thổi tắt lửa.
“Ngủ một lát đi.” Không biết vì sao lão Yên lại tỉnh lại, còn buồn ngủ mà vỗ vai tôi, sau đó tiếp nhận công việc của tôi.
Tôi đáp lại một tiếng, vốn tưởng rằng bản thân sẽ không ngủ được, nào ngờ vừa mới nằm xuống được một lát đã tiến vào mộng đẹp. Đến khi tôi tỉnh lại, mọi người đã đang thu dọn hành lý tồi, hoá ra trời bên ngoài đã sáng. Dù trời mới sáng nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được độ nóng của ánh mặt trời.
Tôi vô thức liếc nhìn Nha Tử, phát hiện cậu ta quả thực đã bình phục, đang cười hi hi ha ha và trêu đùa với mấy người lão Yên. Thấy tôi đã thức dậy, cậu ta còn chạy tới đá nhẹ tôi một cái: “Cậu tỉnh rồi à, nếu không, tôi lại tưởng rằng cậu đang mơ mộng về cô em gái xinh đẹp nào đấy.”
“Là anh mơ thấy gái đẹp thì có?” Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dùng khuôn mặt không biểu cảm mà trêu chọc cậu ta, tỏ vẻ như không biết chuyện của cậu ta.
Vốn tôi cũng chẳng có hành lý gì, nên thu dọn cũng rất nhanh. Lão Yên dập tắt đám bùi nhùi vương vãi khắp nơi, lúc này mới lên tiếng bảo chúng tôi xuất phát.
Trời vừa mưa xong, nên con đường núi vô cùng khó đi, mỗi một bước đi đều có thể dẫm vào vũng bùn, nhưng không khí lại rất trong lành, chúng tôi hít một ngụm liền cảm thấy vui vẻ và thoải mái hẳn.
“Cái thời tiết chết tiệt này, làm hại chúng ta lại phải đi đường vòng rồi.” Cô Thu thấp giọng chửi rủa, sốt ruột dùng cây gậy gõ gõ vào bụi cỏ ở phía trước, trông như cô ấy như đang ước gì có một con rắn chui từ trong đó ra để trút giận.
Nhưng cũng không thể trách cô ấy, bởi vì ngày hôm qua trời mưa, khiến chúng tôi hoảng quá mà không kịp nhìn đường, chỉ chạy tán loạn trong rừng cây. Vốn chúng tôi định đi về phía Tây, bây giờ lại lệch sang hướng Tây Nam, muốn quay về con đường cũ cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Lão Yên cười một tiếng: “Được rồi, không cần vội.”
Chúng tôi phải mất cả buổi sáng mới quay lại đúng lộ trình, lần này không ai yêu cầu dừng lại cả, bởi mọi người đều muốn đi được càng xa càng tốt.
Tuy nhiên, sau cơn mưa, nắng vô cùng gay gắt, chúng tôi đi bộ dưới ánh nắng giữa buổi trưa được hơn một tiếng, Nha Tử là người gục xuống đầu tiên: “Người tôi như muốn nhũn ra đến nơi rồi, lão Yên, nghỉ một lát đi.”
“Cậu nói thử xem, sao cả hai thầy trò nhà cậu đều có thân thể mảnh mai như thế? Cô gái yếu đuối như Tiểu Thu còn chưa kêu mệt đâu. Nhấc chân nhanh lên, cố gắng kiên trì thêm một lát, chúng ta sẽ nghỉ ngơi sau.” Lão Yên đá đá Nha Tử, cậu ta đành rên rỉ nắm tay tôi mà bò dậy, lẩm bẩm bảo lão Yên bóc lột sức lao động, rồi miễn cưỡng tiếp tục tiến về phía trước.
Đến khoảng ba, bốn giờ chiều, chúng tôi đi vòng qua sườn núi, từ đây đi bộ hơn mười mấy dặm nữa mới tới chân núi Thái Bạch.
Lão Yên tìm một chỗ đất bằng, nói: “Được rồi, nghỉ ngơi một lát, lấy tinh thần ngày mai chúng ta sẽ đến và trèo lên núi Thái Bạch.”
“Ui, vừa rồi ông còn thúc giục tôi đấy, bây giờ núi Thái Bạch đã ở ngay trước mắt rồi, sao thế, cố đi thêm một chút đi.” Nha Tử rất cay cú vụ lão Yên bắt cậu ta đi bộ liền mấy tiếng đồng hồ, nhìn thấy lão Yên dừng lại, cậu ta không khỏi bĩu môi.
Lão Yên hừ một tiếng, nói căn cứ vào những gì ghi chép trong tư liệu, núi Thái Bạch nguy hiểm hơn nhiều so với đỉnh núi chúng tôi đang đứng đây. Hiện giờ trời đã tối, dưới tình huống mọi thứ trước mắt tối đen thế này, nếu nhất quyết lên núi Thái Bạch thì cho dù có là người bất tử cũng phải mất nửa cái mạng.
Nha Tử rầm rì đôi ba câu, nhưng rốt cuộc không tìm được lời nào để phản bác lão Yên, đành thở phì phì rồi đi sang bên cạnh, nằm chữ đại, không nói gì nữa.
Lão Yên cầm lấy kính viễn vọng nhìn về phía núi Thái Bạch, sau đó khẽ lắc đầu: “Có lẽ là do trời vừa mới mưa, sương mù nổi lên dày đặc, không thể nhìn rõ gì cả.”
Tôi với lấy kính viễn vọng từ tay ông ấy để quan sát, cảm thấy có chút kỳ quái: “Sao sương mù lại dày đặc như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận