Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 712

Lời Côn Bố vừa nói cũng không phải là đang hỏi ý kiến tôi, mà căn bản là đang uy hiếp! Ẩn sau giọng điệu không có chút rung động nào kia chính là chỉ cần tôi dám không nghe thì một giây sau cổ trùng sẽ lập tức bao vây lấy tôi.
Tôi thở ra một hơi, trong lúc nhất thời lại không biết phải làm sao?
Những chuyện đang diễn ra lúc này khiến tôi cảm thấy chuyến đi tới thôn Phong Thu này chính là một sai lầm.
Đông Đông Đông…
Tôi không biết mình đã nằm đó bao lâu, nhưng dù sao cũng đã qua nửa đêm, bởi vì chất độc lại bắt đầu phát tác, khiến toàn thân tôi đau đến mức không thể ngủ được, cho nên tôi phải rúc vào giường.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa.
Âm thanh này rất nhẹ nhàng, giống như tiếng rơi của mưa, nếu không chú ý sẽ bỏ qua.
Tôi dựng lỗ tai lên nghe một hai phút, âm thanh này rất có quy luật, không nóng không vội nhưng cũng rất dai dẳng.
Tôi cẩn thận từng li từng tí đứng lên mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, sau đó ngồi xổm ở dưới cửa sổ và lắng nghe.
Âm thanh vẫn còn tiếp tục, nhưng lại trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lông mày của tôi nhíu lại, sau khi nghe một lúc lâu thì mới yên lặng trở về giường.
Không biết từ khi nào tác dụng của thuốc độc đã không còn rõ ràng như vậy nữa, nói chung là trong lòng tôi đã bị âm thanh vừa rồi chiếm giữ nên không còn chứa thêm thứ nào khác nữa.
Một lúc lâu, vào lúc trời sắp sáng, tôi buộc mình phải ngủ một lúc, đợi đến khi mặt trời vừa ló dạng là tôi đã xoay người rời giường.
Sau khi tôi đưa tay dụi nhẹ đôi mắt sưng tấy của mình, sau đó lắc nhẹ đầu óc đã choáng váng, lúc này tôi mới tin chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là đang nằm mơ mà là sự thật đã xảy ra.
Tôi ngồi ở trên giường và gần như khóc lên, đây con mẹ nó là chuyện gì vậy!
Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó xoa mặt rồi bước ra khỏi phòng.
Côn Bố đã thức dậy, vừa nhìn thấy tôi liền nói mình đã nấu chút cháo và kêu tôi uống một chút.
Tôi cũng không có khách khí, sau khi uống trọn vẹn ba bát lớn thì mới cảm thấy thỏa mãn mà lau miệng.
Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Côn Bố lên tiếng trước, anh ta hỏi tôi có biết đám người lão Yên đã đi đâu không và tại sao bây giờ chỉ còn lại hai người chúng tôi.
"Hả? Đội trưởng Bạch đâu?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Côn Bố hiếm khi cau mày, nói là mình không biết, bởi vì hôm qua sau khi anh ta thấy thuyền đánh cá không có gì khác thường liền trở về, nhưng lúc đó trong phòng đã không còn người nên bản thân vẫn luôn chờ đợi như thế.
Tôi à một tiếng, lại hỏi anh ta có biết cô Thu ở đâu không?
Nhưng anh ta lại tỏ ra mờ mịt mà nhìn tôi một chút, sau đó nói là nhiệm vụ lần này cô Thu không có theo tới.
Tôi không nói nữa, chỉ gật nhẹ đầu, nhưng trong miệng lại càng thấy đắng chát.
"Tôi ra ngoài xem thử." Côn Bố đứng dậy và bảo tôi đợi anh ta, tôi gật nhẹ đầu, ngay khi anh ta vừa đi ra ngoài thì tôi liền đi vào phòng bếp ngay.
Trong phòng bếp có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, mà mấy ngày nay chủ yếu là Côn Bố làm đồ ăn cho chúng tôi.
Tất nhiên, chắc là do anh ta khinh thường việc động tay chân vào chỗ này, nếu anh ta muốn đầu độc chúng tôi thì hẳn là sẽ làm đến mức thần không biết quỷ không hay.
Lúc này tôi đang lục lọi trong đống nguyên liệu, không lâu sau đã lấy ra một thứ gì đó trông giống như một khúc xương.
Sau khi tôi giơ nó dưới ánh mặt trời ngắm nhìn một lúc lâu thì phát hiện ra thứ này hẳn là xương cá, nhưng có lẽ loại này tôi chưa từng thấy qua.
Tôi nhét xương cá vào trong ngực rồi lại đi dạo một vòng quanh nhà bếp, sau khi bỏ một ít gia vị vào trong ngực xong thì đi ra sân.
Hai thùng nước được đặt ở tại đó, trong đó có một thùng nước đã dùng hơn phân nửa, nhưng phần còn lại của nó có lẽ còn có thể dùng được trong một hai ngày nữa.
Tôi múc một gáo nước rồi ừng ực ừng ực uống cạn, sau đó vung tay một cái rồi quay về phòng.
Tôi ngồi trong nhà chính nghịch xương cá hồi lâu rồi đứng dậy và đứng trước cửa phòng Côn Bố.
Thành công hay thất bại phụ thuộc vào lần này.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi giơ tay đẩy cửa vào.
Kẽo kẹt.
Cánh cửa không có khóa lại, khiến tôi cảm thấy may mắn mà thở nhẹ một hơi, nhưng khí này còn chưa thở ra hết thì tim đã bắt đầu đập mạnh - trong phòng không có ai!
Nếu tôi nhớ không lầm, lúc đó sau khi lão Yên trói chặt tên lưu manh đã tấn công chúng tôi xong liền nhét gã vào nơi này, cho dù tất cả mọi người đều đã đi hết thì người này hẳn phải còn ở đây mới đúng.
Không đúng, đây không phải là căn phòng mà chúng tôi dùng.
Mắt của tôi lấp loé không yên rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại, ngồi trên ghế trong phòng chính và bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng tôi vừa ngồi xuống thì ngay phía cửa đã truyền đến tiếng động, sau đó Côn Bố bước vào, sắc mặt của anh ta không tốt lắm, cả người giống như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Tôi hỏi anh ta sao lại thế này, anh ta chỉ nói là vì đi tìm đám người lão Yên nên mới không cẩn thận rơi xuống, sau đó liền trở về phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận