Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 332

Lời còn chưa dứt đã bị lão Yên trừng mắt, ông ấy lập tức ý thức được hiện tại không thể nhắc đến chuyện này, vì thế liền lau nước mắt nói: “Thầy có thể quay lại thì tốt, có thể quay lại thì tốt."
"Thầy nhìn xem, đây đều là những tinh anh hiện nay của 701! Đây là Thương Thần, tài thiện xạ của cậu ta thực sự là chỉ đâu bắn đó. Còn có Dược Quán Tử, để anh ta xem cho thầy, nhất định có thể khiến thầy trở về bộ dáng oai hùng như trước đây. Còn có, đây là học trò không nên thân của giáo sư Hứa, để cậu ta làm trò mua vui cho thầy tuyệt đối không thành vấn đề. Còn cậu ấy ... " Lão Yên giới thiệu từng người một.
Khi giới thiệu tới tôi thì dừng lại một chút, điều này khiến tôi căng thẳng đến nỗi suýt nữa đã đứng thẳng theo kiểu quân đội luôn.
Ngay lúc tôi đang căng thẳng, lão Yên mỉm cười nói: "Đây là học trò mà con đã thu nhận. Trường An, sao không lại đây chào thầy của tôi đi?"
Đây là lần đầu tiên lão Yên công khai nói tôi là học trò của ông ấy, tôi có chút sửng sốt, được Nha Tử thúc giục vài tiếng tôi mới bước tới, cung kính cúi đầu chào đội trưởng Bạch: "Chào thầy."
"Tốt, tốt lắm." Đôi mắt của đội trưởng Bạch càng sáng hơn, mặc dù khuôn mặt bà ấy đầy lông, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt ấy.
Lão Yên tìm được thầy mình, tâm trạng rất tốt, cười ha ha vài tiếng rồi lại nói với đội trưởng Bạch mấy câu, sau đó dưới sự nhắc nhở của giáo sư Hứa mới nhớ ra hiện tại chúng tôi còn đang ở trong một lăng mộ nguy hiểm, lúc này mới bình tĩnh lại mà nói với chúng tôi: "Đi thôi!"
Sau khi ra khỏi mê cung, tôi tò mò nhìn lại và không khỏi kinh ngạc! Chỉ thấy toàn bộ mê cung này đều nằm sâu trong lòng đất, theo thời gian trôi qua lại từ từ xoay tròn, cũng không biết rốt cuộc là thứ gì đang điều khiển nó ở bên dưới, tóm lại trông nó giống như một quả trứng khổng lồ đang xoay tròn, bên trong chia thành vô số vách ngăn, hơn nữa còn có rất nhiều loại cơ quan khác nhau, khiến cho người hay động vật một khi tiến vào đều khó có thể trốn thoát.
Nếu không có đội trưởng Bạch thì không biết nhóm người chúng tôi sẽ còn ở bên trong bao lâu nữa...
“Nơi này là chỗ quỷ quái gì thế không biết?” Không đợi tôi kịp kinh ngạc cảm thán thì Nha Tử đã hét lên.
Tôi thu hồi tầm mắt ra khỏi mê cung, chỉ thấy cách mặt đất dưới chân khoảng hai mét có một cái hố vừa lớn lại sâu, Nha Tử đang đứng ở bên rìa nhìn xuống.
Lão Yên cười ha ha: "Xem ra chúng ta đều bị hình thức bề ngoài đánh lừa rồi. Nơi đó nhìn qua thì giống như đỉnh mộ của khu chủ mộ, nhưng thật ra lại chính là mê cung."
Tôi tính toán khoảng cách, thấy quả thực là như vậy, chợt cảm thấy kỳ lạ: “Vậy thì tiếng chuông bọn họ nghe được là từ đâu đến?”
"Có lẽ là từ chỗ nào đó sâu hơn." Lão Yên tiến lên hai bước, đứng cùng chỗ với Nha Tử rồi nhìn xuống, cũng kinh ngạc kêu lên: "Đây... là một hố vạn người!"
Hố vạn người?
Nghe vậy chúng tôi vội vàng chạy tới, nhưng đội trưởng Bạch lại không đuổi kịp, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy trong mắt bà ấy ẩn chứa sự sợ hãi, dường như không muốn bước tới.
“Thầy ơi?” Tôi gọi một tiếng, nhưng bà ấy lại xua xua tay với chúng tôi: “Chạy, chạy…”
Tôi không nghe rõ: “Cái gì?”
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, từ hướng hố vạn người truyền đến tiếng đất lở, tôi quay lại thì thấy nơi đám người lão Yên đang đứng đã bị sụp, Nha Tử vô tình rơi xuống, lão Yên và Thương Thần đang cố sức kéo anh ta lên.
"Buông tay!" Nha Tử quát lên: "Mặt đất vẫn còn đang sụp, mau, mau quay về."
Chạy!
Ý của đội trưởng Bạch là muốn chúng tôi chạy đi, nhưng không phải bà ấy là người đã đưa chúng tôi đến đây sao?
Tôi đột nhiên quay lại nhìn về phía đội trưởng Bạch, bà ấy đang hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía hố vạn người, bà ấy không phải cố ý, nói cách khác thì đây thực sự là đường sống.
Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng: "Lão Yên, mọi người buông anh ta ra, không cần níu nữa."
"Trường An, cậu là đồ không có lương tâm!" Nha Tử hét lên, cảm thấy ý nghĩa của việc tự anh ta từ bỏ và bị chúng tôi chủ động từ bỏ là không giống nhau.
Tôi mặc kệ anh ta, kéo theo đội trưởng Bạch chạy về phía hố vạn người: “Lão Yên, không phải ông tin thầy mình à? Bà ấy dẫn chúng ta ra khỏi mê cung, chứng tỏ đây là đường sống duy nhất, trước mắt cũng chỉ có cái hố vạn người này. Không bằng cứ nhảy xuống dưới đi, tìm đường sống trong chỗ chết!”
Vừa dứt lời, tôi đã kéo theo đội trưởng Bạch nhảy xuống, cơ thể vừa rơi xuống, tôi đã ném sợi dây leo núi ra khỏi túi và dùng nó làm vật giảm xóc đối với mặt đất đang dần sụp đổ.
Khoảnh khắc rơi xuống hố vạn người, tôi đã ôm đội trưởng Bạch vào lồng ngực, đặt lưng xuống đất để bảo vệ bà ấy không bị thương!
Ngay cả khi đám người lão Yên không phản ứng với lời tôi nói thì mặt đất phía trên lúc này cũng đã sụp rồi, bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc nhảy xuống.
Hố vạn người này rộng khoảng 100 mét vuông, cách mặt đất khoảng mười mét, nhưng do dọc đường có đồ giảm xóc nên không có ai bị thương nặng, lại có Dược Quán Tử nên những vết thương nhỏ trên người họ đã nhanh chóng được xử lý xong.
Tôi từ trên mặt đất đứng lên, lại phát hiện hai tay đội trưởng Bạch đang nắm chặt quần áo của tôi, dường như rất sợ hãi.
"Thầy ơi, thầy sao vậy?" Lão Yên vội vàng chạy tới, nhìn từ trên xuống dưới, thấy bà ấy không bị thương thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi giải thích: “Thầy có vẻ rất sợ hố vạn người này. Vừa nãy còn bảo chúng ta chạy đi.”
Bốp!
Lão Yên đánh vào đầu tôi, quát: “Vậy mà cậu còn kêu chúng tôi nhảy xuống dưới?”
Tôi xòe tay, nói vậy chẳng lẽ quay lại mê cung à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận