Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 289

Đầu tiên tôi đánh dấu nơi tôi đi xuống, sau đó bắt đầu đi vòng quanh theo điểm đánh dấu.
Răng rắc...
Sau khi đi lòng vòng khoảng nửa giờ, lúc tôi sắp bỏ cuộc, đột nhiên nghe thấy một tiếng “răng rắc”.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chân của mình đang giẫm lên xương đùi, mà bên cạnh cổ chân là một cái đầu đang há miệng mở to hai mắt!
Rầm!
Chợt nhìn thấy cảnh tượng này, tôi sợ đến mức liên tục lùi lại, đến khi lưng đụng vào thân cây phía sau phát ra một tiếng rầm mới dừng lại.
Tôi cố lấy lại bình tĩnh, gạt đồ trong ba lô qua một bên, lúc này mới đi tới ngồi xổm xuống bên cái đầu, cẩn thận từng li từng tí quấn cô ấy vào những mảnh áo sơ mi rách vụn bên cạnh, cuối cùng nhét vào trong ba lo.
Đeo ba lo lên lưng, tôi cảm thấy có chút khó chịu, không dám ở lại nữa nên vội vàng chạy về.
Trong lúc chạy, tôi cứ cảm thấy có một đôi mắt đang theo dõi mình, tôi không dám suy nghĩ nhiều, nhìn thấy sợi dây leo núi, tôi nhanh chóng leo lên.
Sau khi leo lên tới đỉnh, nhìn thấy đám người Tiểu Thịnh và Ninh Viễn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì sao, mặc dù ở phía dưới không xảy ra chuyện gì, cả quá trình vô cùng thuận lợi, nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
“Thế nào rồi?” Ninh Viễn vội hỏi.
Tôi tháo ba lô xuống rồi chỉ vào trong đó. Anh ta lập tức đoạt lấy, kéo ba lô ra, lại mở áo sơ mi ra, cho đến khi nhìn thấy cái đầu thì anh ta mới an tâm: “A Thanh, cuối cùng em cũng đã trở lại!”
“Anh Ninh, vậy... ” Tôi mở miệng nói.
Ninh Viễn đặt cái đầu qua một bên như châu bảo, lúc này mới nhìn về phía tôi: “Tôi dẫn cậu đi một nơi.”
“Là hố chôn à?” Đến lúc này rồi, tôi biết giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì nữa, dứt khoát nói ra.
Ninh Viễn nói một câu quả nhiên là cậu, sau đó trầm mặc không nói chuyện, mãi cho đến khi đứng ở lối vào hố chôn anh ta mới dặn dò: “Lát nữa cho dù cậu thấy được gì cũng không nên kinh ngạc, càng không nên làm ra hành động gì, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi!”
Tôi không cho là đúng, xét theo tình hình tôi theo dõi anh ta, có khoảng hơn mười người khác trong đội khảo cổ đang sống ở đây, có thể sẽ có hậu quả gì?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt tôi vẫn dứt khoát đồng ý.
Lúc này Ninh Viễn mới dẫn tôi đi vào hố chôn.
Phần lớn hố chôn đã được khai quật, nhưng bên trái vẫn còn rất nhiều công trình chưa được khai quật, lối vào cũng ở bên trái, ở đó có đào một cái hố vuông, uốn lượn hướng xuống dưới, hẳn là trong lúc họ đang chuẩn bị đào theo hướng này thì xảy ra chuyện.
Tôi theo Ninh Viễn đi xuống hố chôn, còn Tiểu Thịnh lúc trở về đã lập tức tìm cớ rời đi, nhìn dáng vẻ của anh ta dường như rất sợ hãi.
Phía dưới cũng không có tối như trong tưởng tượng, đèn khẩn cấp của đội khảo cổ đã bật, chiếu sáng cả một vùng bên dưới khoảng hơn hai mấy mét vuông như thể đang là giữa ban ngày.
Mà ở một nơi rộng lớn như vậy, lại có mười một người đang ở đó, bọn họ đều thu người vào trong góc riêng của mình, thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt.
Tôi khó hiểu nhìn về phía Ninh Viễn, anh ta ra hiệu tôi không cần nói chuyện, sau đó liền dẫn tôi đứng đợi ở gần lối vào.
Đợi đến khi mặt trời lặn, những người lúc trước co rúm lại đều bắt đầu động đậy...
Người động đậy đầu tiên là một gã mọt sách khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trong góc, chỉ thấy anh ta chậm rãi đứng lên, quay người lại đối mặt với bức tường mộ còn chưa bị đào thủng, giơ hai tay lên bắt đầu cào bới, trong miệng còn phát ra âm thanh rên rỉ.
Lúc này tôi mới chú ý tới đôi tay của anh ta đã nát bét, mỗi lần cào một đường đều lưu lại máu thịt trên tường, nhưng anh ta dường như không hề cảm nhận được, chỉ điên cuồng cào bới, như thể bên kia tường có thứ gì đó đang kêu gọi!
Theo động tác của anh ta, những người khác cũng bắt đầu động đậy, có người cũng lấy tay cào giống anh ta, có người thì dùng đầu đụng vào, cũng có người trực tiếp há miệng...
Nhìn cảnh tượng này, tôi kinh ngạc đến há to miệng, vừa định tiến lên ngăn cản bọn họ, tôi lại nghĩ đến lời Ninh Viễn nói là không được làm ra hành động gì.
Ninh Viễn nhìn chằm chằm bọn họ thật lâu, lúc này mới ra hiệu cho tôi đi theo anh ta ra ngoài.
“Tại sao, sao chuyện này có thể xảy ra chứ?” Những người đó đã không thể gọi là người được nữa, bộ dạng của bọn họ càng nhìn càng giống như một cái xác không hồn.
Nhưng chẳng phải Ninh Viễn đã nói bọn họ chỉ ở lại làm bạn cùng A Thanh thôi sao?
Ninh Viễn nhìn tôi, sau đó ôm ba lô trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, ánh mắt nhìn chằm chằm hố chôn, giọng điệu có chút hoảng hốt: “Trước kia tôi không tin vào mấy chuyện tâm linh, nhưng lần này tôi quả thực không tin không được.”
“Cậu thấy hết rồi nhỉ? Những người này chỉ sau một đêm đã trở nên như thế này. Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, lăng mộ này rất có thể sẽ thu hút những thế lực khác. Đến lúc đó, khó có thể nói liệu chúng ta có thể bảo vệ được những bảo vật quốc gia này hay không.”
“Chẳng phải tin tức đã truyền đi rồi sao?” Tôi từ chối cho ý kiến, rõ ràng lão Yên đã nhận được tin tức từ nơi khác.
Ninh Viễn nhìn tôi, nói cậu biết cũng không ít.
“Đúng vậy, đã truyền ra ngoài rồi, từ lúc giáo sư Cố nổi điên thì tin tức đã không thể giấu được nữa, huống chi còn chết nhiều người như vậy.” Giọng Ninh Viễn có chút chua xót: “Lúc cậu tới hẳn cũng nhìn thấy cảnh sát vũ trang ở dưới chân núi đúng không?”
Tôi gật đầu, Ninh Viễn mỉm cười nói: “Giáo sư Cố đã từng nói, không cần sợ tin tức bị truyền ra ngoài, chỉ cần cảnh sát vũ trang bên dưới không biết chuyện thì sẽ không sao! Cho nên trước khi giáo sư Cố bị bọn họ mang đi, đã kêu tôi sắp xếp cho mấy người còn lại, một khi xảy ra chuyện thì mang người giấu đi, bởi vì bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận