Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 636

Con dao găm của lão Yên xẹt qua hơn mười mấy con rối rồi đi đến trước mặt tôi, nhưng ngay khi ông ấy đang định cất con dao găm đi thì người điều khiển con rối đột nhiên nghiêng người rồi lao tới phía trước con dao găm.
Lão Yên đã không kịp thu lại nữa, con dao găm của ông ấy đã đâm vào ngực của người điều khiển con rối - một đao mất mạng!
Mặc dù toàn bộ những thứ này đều bị tôi nhìn ở trong mắt, nhưng tôi lại không biết nên làm sao bây giờ, chỉ biết ngây ngốc đứng ở chỗ đó, chờ đến khi tôi kịp phản ứng thì mọi thứ đều đã đến hồi kết thúc.
Thi thể của người điều khiển con rối nằm ở dưới chân tôi, còn tôi chậm rãi quỳ xuống rồi nâng chú ấy lên, mãi đến lúc này bản thân mới cảm nhận được chú ấy đau đớn đến mức nào.
Trên người của chú ấy không có mấy lượng thịt, một anh nông dân đã chết gối ở trên tay tôi rất nhẹ, hoàn toàn không có một chút trọng lượng nào.
Những giọt nước mắt đầu tiên chỉ là một hoặc hai giọt, nhưng cuối cùng lại biến thành từng chùm rơi xuống.
Tôi đã làm hại cả nhà bọn họ, ngay cả chú Lý cũng chết trong tay tôi.
"Trường, Trường An, tôi, tôi không biết..." Lão Yên tay chân luống cuống nhìn tôi.
Nhưng tôi lại lắc đầu, chuyện này cũng không thể trách ông ấy được, là do chú Lý không muốn sống nữa, từ lúc chú ấy nói mấy câu kia với tôi thì tôi đã biết chú ấy không muốn sống nữa, chỉ là tôi không ngờ chú ấy sẽ quyết tâm đến vậy.
Chỉ là vừa nghĩ đến những gì chú ấy đã nói với tôi là lòng tôi lại thắt chặt lại, chú ấy nói là mình chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm tôi báo thù.
Chú ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù tôi!
Là do có người ép buộc chú ấy, có người dùng mạng sống của thím ép buộc chú ấy, chú ấy nói là mình chỉ muốn gặp tôi và nhắc nhở tôi nhất định phải cẩn thận, bởi vì có người ở trong tối muốn mưu hại tôi.
"Cho dù chú có vô dụng đến đâu thì cũng không thể không nói đạo lý như vậy, cháu đối xử với Nhị Cẩu tốt như thế nào, chú đều nhìn thấy ở trong mắt, chú chỉ trách cháu vì cháu không hiểu chuyện mà làm hại đến tính mạng của Nhị Cẩu, cho nên sau khi cha của cháu chết chú mới không quan tâm đến cháu.
Chỉ là sau khi nhìn thấy có người lính đến đón cháu thì chú cũng cảm thấy yên lòng. Nhưng Trường An, con người mà, kiếp này chỉ cần bình an vô sự là tốt rồi, nhưng cháu ngàn vạn lần phải cẩn thận, bởi vì có người muốn hại cháu!"
Lời nói của chú Lý vẫn còn nóng hổi, nhưng cơ thể của chú ấy cũng đã dần dần lạnh đi.
Tôi không biết chú ấy đang nói đến ai, cũng không biết chú ấy vậy mà lại ôm lấy tâm tư muốn gặp tôi nên mới sống một cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này.
Đúng rồi, thím!
Tôi lau nước mắt, nếu có người dùng mạng của dì uy hiếp chú ấy thì hẳn là thím ấy vẫn còn sống mới đúng.
"Lão Yên, có lửa không?" Tôi thấp giọng hỏi.
Lão Yên yên lặng lấy ra một cái quẹt lửa rồi đưa cho tôi, lửa thì có nhưng không có củi.
Đúng vậy, không có củi…
Tôi cười khổ một tiếng, cho dù tôi có muốn mang chú ấy đi thì cũng không có cách nào.
"Trường An, hay là bỏ qua đi, mỗi người đều có số phận của mình, dù sao nơi này cũng là phù đồ chín tầng, chú Lý của cậu có thể được chôn cất ở đây cũng chưa chắc không phải là một cái kết cục tốt."
Tôi ngẩng đầu nhìn ông ấy, sau đó đột nhiên bật cười: "Đúng vậy, không có nơi nào tốt hơn nơi này."
Tôi bế chú Lý lên, sau khi ghép mấy bồ đoàn lại với nhau thì đặt chú ấy lên trên đó, sau đó cung kính dập đầu ba cái: "Chú Lý, chú lên đường bình an."
Thù của chú, cháu nhất định sẽ báo!
Sau khi thầm thề ở trong lòng xong thì tôi lập tức đứng dậy và không liếc mắt nhìn chú Lý lần nào nữa.
Biến cố lần này đã khiến cho tất cả mọi người có mặt đều có chút sững sờ, mà người đầu tiên phản ứng lại chính là Lưu Hàn Thu, chỉ thấy ông ta khinh thường nói: “Cũng chỉ là một tên điều khiển con rối, cần gì phải phiền lòng như vậy?”
Tôi âm trầm nhìn chằm chằm vào ông ta, mãi cho đến khi ông ta sợ hãi đến mức rụt rè né tránh thì lúc này tôi mới thu hồi ánh mắt.
"Lão Yên, chúng ta..." Tôi vừa mở miệng, một cơn đau xé lòng quét qua toàn thân.
Lại đến nửa đêm...
Không ngờ sau một phen giày vò kể từ lúc tiến vào phù đồ chín tầng cho đến bây giờ mới chỉ trôi qua một ngày mà thôi.
"Trường An, cậu thấy thế nào rồi?" Lão Yên nhận ra tôi có gì không ổn, vội vàng hỏi.
Tôi xua tay, cả người còng xuống, mồ hôi lạnh lập tức toát ra ướt đẫm cả quần áo.
Nhưng tôi không thể ăn thuốc giải được, một khi ăn vào thì chắc chắn không thể gạt được lão Yên, nếu ông ấy tra hỏi chuyện này thì sẽ không tốt, Lưu Hàn Thu tất nhiên sẽ không để lão Yên biết chuyện mờ ám giữa chúng tôi, ai biết ông ta sẽ làm ra chuyện xấu nào, cho nên còn không bằng không nên nói gì.
"Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Lão Yên, mọi người đã tìm ra lối vào tầng tám rồi sao?" Tôi thuận thế ngồi xuống, sau đó cuộn người lại, cố gắng không kêu thành tiếng.
Lão Yên hỏi hết câu này đến câu khác, nhưng tôi chỉ có thể nói mình cũng không biết, chỉ nói chắc đã trúng phải chiêu số gì đó ở trong rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận