Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 193: Lối Ra

Phụt…
Chi chi…
Tiếng dao đâm vào thịt cùng tiếng kêu thảm thiết của con vua chuột cùng vang lên một lúc.
Những con chuột trong hang động đá vôi cứ như là bị ấn nút tạm dừng, tất cả đều ngừng tấn công.
Nha Tử bị dọa sợ, sau một lúc lâu mới giậm chân nói: “Trường An, cậu không sợ con dao kia của mình sẽ bay trúng trán của tôi à?”
“Độ chính xác của tôi cũng không tệ lắm đâu, đi mau thôi, không biết đám chuột này có thể báo thù cho đại ca của chúng lúc nào đâu.” Tôi trừng mắt với anh ta, rồi đỡ lão Yên, còn Côn Bố thì nâng cô Thu, chúng tôi nhanh chóng chạy tới lối ra.
Quả nhiên, chúng tôi vừa mới chạy được một lát, những con chuột còn lại đuổi theo càng điên cuồng hơn, chúng kêu lên những tiếng chít chít đầy oán hận, khiến tôi nghe mà tê cả da đầu.
“Còn chưa đủ sao?” Hiển nhiên cô Thu đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp móc một quả bom cay từ trong túi ra, rút ngòi nổ rồi tung về phía sau. Tiếp theo, dưới sự giúp đỡ của Côn Bốn, cô ấy đã bước đến lối ra.
Lối ra này không rộng, cho dù có mấy con chuột không chịu ảnh hưởng từ bom cay mà chạy tới đây, chúng cũng nhanh chóng bị tiêu diệt.
Tôi nhanh tay lẹ mắt dùng một hòn đá lớn lấp kín lối ra, lúc này mới hoàn toàn cắt đuôi được bầy chuột.
Lại là một lối đi khác, dưới ánh sáng của đèn pin, tôi nhận ra con đường này không hề ngắn.
Tôi ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển nói: “Lần này nhất định đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa, tôi kiệt sức rồi…”
“Đúng đấy, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, sợ là mấy người chúng ta sẽ phải bỏ mạng lại nơi này.” Lão Yên cũng ngồi phịch xuống, giơ đèn pin lên chiếu thẳng về phía trước: “Nơi này thoạt trông khá sạch sẽ, hy vọng là không có việc gì nữa. À, Tiểu Thu thế nào rồi?”
“Tôi đang lấy máu ra cho cô ấy uống, lấy độc trị độc.” Côn Bố nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt cô Thu rất bối rối: “A Côn, trước khi anh cho tôi uống, anh có tự hỏi liệu tôi uống xong mà lăn đùng ra chết thì phải làm sao không?”
Lời này của cô ấy cũng không phải nói quá, xét cho cùng thì chúng tôi cũng đã cảm nhận được sự lợi hại từ máu của Côn Bố rồi.
Côn Bố chỉ liếc nhìn cô ấy một cái: “Dù sao cũng phải chết cả, chi bằng chết sảng khoái một chút cũng tốt.”
Cô Thu bị lời này của anh ta làm cho nghẹn họng, phải mất một lúc lâu mới rầu rĩ lên tiếng: “Tôi nhớ kỹ rồi đấy, lần sau tôi cũng cho anh chết như thế.”
“Xin đợi!” Côn Bố lại một lần nữa dùng vẻ mặt vô cảm khiến cô Thu không nói nổi nên lời.
Nha Tử ở một bên lại không hóng hớt chuyện vui, anh ta vừa đặt mông ngồi xuống đã mày mò máy ảnh, tôi tức giận hỏi anh ta không phải chỉ là cái xác của chú thuyền trùng thôi sao, chẳng lẽ xem đến giờ còn chưa đủ à?
“Không phải, tôi có chụp mấy tấm ảnh về lũ chuột, hì hì, chờ khi trở về, thầy nhất định sẽ khen thưởng cho tôi.” Nha Tử nhe răng cười, đưa máy ảnh qua cho chúng tôi xem mấy bức vừa chụp được, còn hỏi chúng tôi mình chụp chuột có đẹp hay không?
Tôi ghét bỏ đẩy máy ảnh ra: “Có mấy con chuột thì có gì mà đẹp, anh cũng không sợ chết à.”
“Cậu thì hiểu cái gì, cơ bắp và răng của mấy con chuột này đều là nét đẹp của sinh vật học, nếu không phải sợ thi thể của chúng bốc mùi hôi, tôi thật lòng muốn mang hai, ba con trở về.”
Nha Tử nghịch nghịch chiếc máy ảnh, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó: “À, nếu không chúng ta nướng hai con ăn thử xem, mấy con chuột này béo như vậy, nói không trừng thịt cũng thơm béo lắm đấy.”
Nha Tử còn chưa nói hết lời, cô Thu đã giơ chân lên đá vào người anh ta một cái: “Bà đây suýt chút nữa thì bị độc chết rồi, sao hả, cậu còn muốn thử đấy à?”
“Hì hì…” Nha Tử cười khúc khích, xem ra vừa rồi tên này quả thực có ý định thử thịt chuột.
Nhưng tôi cũng chẳng buồn để ý đến anh ta nữa, cô Thu quay đầu nhìn về phía tôi, không khỏi khen ngợi: “Trường An, cậu phi dao cũng không tệ đâu, chờ ra ngoài rồi thì nhớ tiếp tục luyện tập.”
“Đánh bậy đánh bạ thôi.” Tôi hơi ngượng ngùng mà cười hai tiếng, rốt cuộc thì vào tình huống đó, tôi cũng chẳng có thì giờ mà nghĩ nhiều như vậy, tôi còn chẳng kịp nghĩ nếu mà ném trật thì phải làm sao nữa.
Cô Thu lắc lắc đầu: “Tình huống như vậy không thể nào nói là đánh bậy đánh bạ được, cậu quả thật rất có tài về phương diện này, không cần khiêm tốn!”
Tôi cười ha ha hai tiếng, không nói gì thêm.
Chúng tôi nghỉ ngơi tại chỗ được chừng mười phút thì bắt đầu đi dọc theo lối đi trước mặt, cũng không biết đã đi được bao lâu, tôi cảm thấy phía trước có một luồng sáng chiếu tới.
“Đó là lối ra à?” Tôi hưng phấn nói.
Lão Yên khẽ gật đầu: “Chắc là vậy.”
Chúng tôi thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra rồi.
“Nhìn tình hình này có lẽ trời sáng rồi.” Lão Yên mỏi mệt nói: “Không ngờ được chúng ta đã phải mất cả một đêm.”
Tôi cũng không ngờ được. Trong hang động tối đen như mực, chúng tôi không thể cảm nhận được sự dòng chảy của thời gian, cũng không ngờ được mình đã vật lộn cả một đêm như thế, bảo sao ai nấy đều kiệt sức cả.
“Mau ra ngoài đi, trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn tiếng chuột kêu chin chít thôi, tôi sắp phát điên tới nơi rồi.” Cô Thu bực bội gãi gãi tóc, hiển nhiên cô ấy đã rất mệt mỏi vì lũ chuột kia.
“Sao nơi này lại…” Nha Tử chạy trước nên đã ra đến cửa hang, nhưng ngay sau đó anh ta lại lui về sau hai bước, rồi quay đầu nhìn chúng tôi với vẻ đầy kinh ngạc.
“Làm sao vậy? Anh đừng nói là phía trước lại có thứ quái quỷ gì nữa đấy nhé? Tôi không còn sức để động đậy nữa rồi.” Tôi thở hổn hển nói.
Bắt đầu từ hôm chạy ra khỏi làng của tộc cản thi, chúng tôi chưa từng được nghỉ ngơi, giờ mà lại xảy ra vấn đề gì nữa thì chúng tôi chỉ có thể nằm im làm thịt trên thớt mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận