Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 662

Tôi bốc mấy quả nho lên ăn, len lén đánh giá đám người Lưu Hàn Thu, nhưng bọn họ đều nghiêm túc xem nhảy, nhìn không ra chút manh mối nào!
Cứ qua lại như vậy, bên tôi một người ra đánh đàn, bên kia tất nhiên cũng có một người ngâm thơ, bên tôi một người ca hát, bên kia liền ra một người hát khúc, sân khấu nóng đến mức làm cho tôi giật mình cảm thấy đối diện không phải đối thủ cũ của chúng tôi, mà thật sự là bộ phận anh em.
Vụ náo loạn này đã đến mười giờ, tôi ngáp vài cái buồn ngủ không chịu được, nhưng lại bị lạnh đến mức có chút tỉnh táo, chỉ cảm thấy đầu óc bị phân chia thành hai nửa, bọn họ lại còn đang ngươi tới ta đi, căn bản nhìn không ra một chút động cơ.
Nha Tử đã tựa vào người tôi ngủ thiếp đi, ở trong hoàn cảnh lạnh như vậy còn có thể ngủ say thật sự là làm khó anh ta.
Giáo sư Hứa rốt cuộc đã lớn tuổi, thân thể cũng không khoẻ mạnh bằng lão Yên nên tự mình nhóm một đống lửa, bên trong mặc áo bông còn khoác thêm áo khoác bên ngoài, ngủ gật trước đống lửa.
Bên phía Lưu Hàn Thu kia cũng không kém gì mấy, mấy người ngã trái ngã phải, chỉ có Trường Không với Dạ Tinh còn miễn cưỡng chống đỡ.
“Xem ra sắp kết thúc rồi, màn kết cũng nên lên sân rồi! "Lưu Hàn Thu cười ha hả nói.
Tôi chống hai mí mắt đang đánh nhau, ánh mắt ngái ngủ đánh giá Lưu Hàn Thu một cái, chỉ cảm thấy trò áp trục này của ông ta có chút kỳ quặc!
Ông ta xoa xoa tay: “Vì buổi giao lưu hữu nghị lần này, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới mời được vị Phật lớn này, mọi người lát nữa phải chú ý xem thật kĩ.
Nói xong ông ta vỗ tay.
Tôi tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở một cái lều cách chỗ chúng tôi gần nhất bị lật lên, có một người từ bên trong bước ra.
Tôi bất chợt đứng lên, Nha Tử rầm một tiếng ngã sấp xuống đất, đang lầm rầm một nửa bỗng chốc im bặt...
Tất cả mọi người, ít nhất là người bên phía chúng tôi đều tỉnh táo lại, một đám trợn mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm người trước mắt!
Cho dù là Lưu Hàn Thu triệu hồi Phật Tổ Như Lai từ trong lều ra cũng không thể khiến cho chúng tôi kinh ngạc như vậy, nhưng ai cũng thật không ngờ lại là người đó.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm ngài ấy, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết mình nên nói cái gì, nhất thời sửng sốt tại chỗ.
Nhưng ngài ấy căn bản không nhìn đám người một cái, chỉ thản nhiên đi tới giữa, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho tôi rùng mình.
“Nếu là giao lưu thì tôi liền dâng lên cho các vị một điệu nhảy đi.”
Nói xong, tay áo dài vung lên, nhẹ nhàng nhảy múa dưới âm nhạc.
Vẫn là một thân đồ trắng như trước, nhưng đồ trắng này lại khác với trước đây, bởi vì bộ đồ trắng này là đồ nữ, chính xác mà nói là Hán phục của người xưa.
Cô Tứ...
Ai cũng không ngờ từ trong lều đi ra vậy mà là cô Tứ, còn là cô Tứ một thân mặc đồ nữ, thậm chí tóc ngắn cũng đổi thành một mái tóc dài mỹ lệ.
Theo động tác của ngài ấy, một điệu múa dịu dàng mà lại mang theo sắc bén hiện ra trước mặt chúng tôi.
Ngài ấy phảng phất như hóa thân thành tiên tử trong mây, giơ tay nhấc chân không có chút khói lửa nào, nhưng hết lần này tới lần khác tôi từ trong điệu múa của ngài ấy cảm nhận được một nỗi buồn.
Điệu múa này cũng không thích hợp với một người đàn ông, vô luận là ca khúc hay là biên đạo múa đều thiên về vẻ nhu hòa, đối với yêu cầu mềm dẻo của khớp xương ở eo là rất cao, cho dù một người ngoài như tôi cũng hiểu được, đây là một điệu múa được biên đạo cho phái nữ.
Tôi không thể rời mắt mà nhìn chằm chằm cô Tứ, sợ bỏ qua mỗi một động tác của ngài ấy, nhìn kỹ thuật nhảy của ngài ấy, trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc khác thường.
Cô Tứ là nữ chứ không phải nam!
Mặc kệ cô ấy vì cái gì mà đồng ý với yêu cầu của Lưu Hàn Thu, nhưng cũng không có khả năng nghe theo ý của Lưu Hàn Thu mà lên nhảy một điệu múa dịu dàng như vậy.
Hơn nữa khuôn mặt tinh xảo của cô ấy dưới một thân đồ nữ càng thêm phù hợp.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, tôi liền cảm thấy dung mạo của cô ấy là đàn ông thật sự là quá mức tinh xảo, nhưng lại bởi vì nhất cử nhất động của cô ấy mà nhận định cô ấy là một người đàn ông.
Nhưng đêm nay, không chỉ để cho tôi xác định thân phận nữ của cô ấy mà hồn phách của tôi cũng bị điệu múa của cô ấy hấp dẫn thật sâu.
Một cảm xúc chưa từng có tràn vào trong lòng, mặc dù tôi chưa từng trải qua, nhưng cũng biết điều này đại biểu cho cái gì: một điệu nhảy, khiến cho tôi rung động với cô ấy!
“Trường An, tỉnh lại đi!”
Nha Tử lay người khiến tôi giật mình tỉnh lại, trước mặt đã không còn bóng dáng của cô Tứ.
Tôi vội túm lấy tay áo Nha Tử nói: “Cô Tứ đâu?”
“Đi rồi, tôi gọi mấy tiếng cậu cũng không phản ứng, bây giờ thì lo lắng.” Nha Tử bĩu môi.
Tôi buồn bã thất thểu ngồi xuống, nâng ly rượu lên uống cạn, ly rượu vốn cay nồng bỗng mất đi hương vị.
Mọi chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mơ.
“Nha Tử, cô Tứ, ngài ấy...”
Tôi muốn hỏi, lại không biết nên hỏi cái gì?
Hỏi cô Tứ có phải là nữ không, hay là hỏi vì sao cô ấy vội vàng xuất hiện ở bữa tiệc lại vội vàng rời đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận