Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 168: Chiến Cương Thi Lông Trắng

Chẳng trách, nếu cứ tiếp tục chạy như vậy, chúng tôi vẫn bị mấy thứ này bao vậy mà thôi. Đến lúc đó sức cùng lực kiệt, sợ là chúng tôi sẽ chẳng có cơ hội sống sót.
Lão Yên dựa vào một thân cây, bảo tôi tìm cơ hội mà chạy trốn, còn ông ấy sẽ ở lại cản đường thứ kia.
Tôi nhìn phía sau lưng tên cản thi kia đã xuất hiện đến mười cỗ thi thể, khẽ lắc đầu, nói: “Chúng ta cùng nhau xông lên, nói không chừng còn tìm ra được một đường sống sót.”
“Đừng cậy mạnh!” Lão Yên cũng không bắt ép tôi, chỉ nói là nếu đến giây phút cuối cùng, tôi có thể chạy thì cứ chạy đi, cả hai chúng tôi không thể cùng bỏ mạng ở chỗ này được.
Tôi không nói gì, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể bỏ mặc ông ấy ở đây mà chạy trốn một mình được, vì thể tôi lẳng lặng giơ súng lên, chĩa thẳng vào người cản thi, nói gằn từng chữ: “Đám quỷ quái này đều là trò của mày đúng không? Chỉ cần giết chết mày, đám này sẽ thành thứ bỏ đi hết.”
“Chúng mày cứ thử mà xem.” Tên cản thi kia lại có vẻ chẳng mấy quan tâm, gã lắc chuông thêm vài lần, chỉ thấy có ba cỗ thi thể nhảy lên chắn trước mặt gã, trong đó bao gồm cả con cương thi lông trắng kia.
Lão Yên cũng yên lặng đứng thẳng lên, nhưng không cầm súng như tôi, mà sờ soạng lấy chu sa ra: “Cũng may chỉ là cương thi lông trắng.”
Tôi cười khổ một tiếng, tuy rằng cương thi lông trắng có cấp bậc không cao, chỉ cao hơn loại cương thi mới hoá thi một chút thôi, nhưng cũng được tính là cương thi rồi. Đến nay tôi còn chưa được đối mặt với cương thi bao giờ chứ đừng nói là đánh, vì thế trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
Nhưng lão Yên vẫn có hứng thú phổ cập khoa học cho tôi, ông ấy chậm rãi nói: “Cương thi lông trắng thực ra rất dễ đối phó, chúng di chuyển chậm chạp, sợ nắng, sợ lửa, sợ gà, chó, thậm chí sợ cả con người, nếu cậu đã muốn ở lại, vậy thứ này giao cho cậu xử lý đấy!”
“Ông, không phải ông đang nói đùa đấy chứ?” Tôi nhìn con cương thi lông trắng đang đứng chắn trước gã cản thi kia, căn bản không cảm thấy nó là thứ dễ sợ hãi như lão Yên đã nói.
Nhưng lão Yên lại tỏ vẻ mình là người xưa nay không thích nói đùa: “Trường An, trên lưng cậu đang gánh vác thân phận của người giữ mộ, có lẽ cậu không biết nó có nghĩa gì, nhưng cậu phải biết rằng, các cậu vốn có sức mạnh để đối phó với những thứ như thế này!
Phải biết rằng tổ tiên của cậu còn chẳng thèm để đám cương thi bình thường vào mắt, thậm chí họ còn có thể một mình chiến đấu và đánh bại Hạn Bạt đấy, cậu là người có rất nhiều thiên phú, chỉ là thiếu thực chiến, nếu gặp được cương thi lông trắng cũng coi như là cơ hội cọ xát.”
Lời nói của lão Yên khiến tôi nhớ đến lời nhắc nhở của các Hắc Linh Tinh Quan trong Tinh Quan Yếu Quyết , qua một vài câu từ ít ỏi được ghi chép lại, tôi biết được tổ tiên mình đã mạnh mẽ đến mức nào, cho nên lời nói của lão Yên cũng không thể xem như là đang lừa gạt tôi.
“Được!”
Tôi nắm chặt khẩu súng trong tay và nghiêm túc gật đầu.
Lão Yên nói ông ấy sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của những thi thể khác, tuy rằng thứ kia chỉ là cương thi lông trắng, nhưng dưới sự điều khiển của tên cản thi kia, sức chiến đấu của nó nhất định sẽ tăng lên đáng kể, nhắc tôi nhất định phải thật cẩn thận.
Tôi liếc nhìn ông ấy, chỉ thấy trên trán lão Yên đã đổ mồ hôi, lúc này tôi mới nhận ra ông ấy vẫn còn đang bị thương, vì thế tôi đã nghiêm túc nói: “Tôi sẽ giải quyết nó nhanh chóng thôi, ông cũng phải cẩn thận.”
Nhìn thấy lúc này chúng tôi vẫn còn đang thì thầm với nhau, nụ cười của tên cản thi kia càng lúc càng trở nên quỷ dị, tiếng chuông cũng thay đổi, giống như một giai điệu cổ xưa, kỳ thực lại khiến người ta thấy dễ nghe hơn.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc tôi đã phản ứng lại, lắc lắc đầu để khiến mình thoát khỏi sự ảnh hưởng của âm thanh, trực tiếp nã súng về phía con cương thi lông trắng kia!
Con cương thi lông trắng kia máy móc xoay cổ, theo tiếng chuông thúc giục của gã cản thi, nó chậm chạp đi về phía tôi, cùng lúc đó, lão Yên đã tung một nắm bột chu sa ra, đồng thời trong miệng còn thì thầm câu gì đó, thấp thoáng như đang đan xen cùng với tiếng chuông.
Gã cản thi kia hình như không ngờ được tới lão Yên còn chiêu này, tiếng chuông tạm dừng rồi sau đó lại vang lên. Nhưng tiếng chuông lúc này đã thay đổi, từ một giai điệu cổ xưa trở thành một âm thanh chói tai, và dường như cương thi lông trắng cùng những thi thể còn lại cũng trở nên mất kiên nhẫn trước sự điều khiển của gã kia.
Tốc độ của cương thi lông trắng trở nên nhanh hơn rất nhiều, tôi đã bắn một phát súng, rồi phát hiện ra đạn chẳng có tác dụng gì với thứ này, bèn đeo súng ra sau lưng, rồi rút dao găm ra, trực tiếp xông lên tấn công nó.
“Lão Yên, ông có đang lừa tôi không đấy?” Vừa mới nhào lên, tôi liền hét lên một câu, bởi vì con cương thi lông trắng kia né tránh đòn tấn công của tôi một cách rất nhanh chóng, móng tay dài ngoằng của nó tạo ra một vết xước sâu trên cánh tay của tôi.
Lão Yên không đáp lời, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy ông ấy đang cố gắng chống cự giữa đám thi thể, bởi vì ông ấy không tiện di chuyển, nên lão Yên đã sắp không bảo vệ được chính mình.
Tôi thầm mắng một tiếng, ngẩng đầu nhìn con cương thi lông trắng đang giơ móng vuốt lao về phía mình, cơn tức giận nổi lên, tôi nắm chặt con dao găm trong tay và “nghênh đón” nó.
Tạch!
Dao găm và móng vuốt của cương thi lông trắng va vào nhau, phát ra âm thanh chói tai, thậm chí còn có tia lửa tóe ra.
Động tác của cương thi lông trắng dừng lại một chút, rồi nó bắt đầu né tránh con dao găm của tôi, lòng tôi khẽ động, xem ra lời lão Yên nói không sai, cương thi lông trắng quả thực sợ lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận