Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 274

Lão Yên không đồng tình với ý kiến ​​của tôi, nói khảo cổ là một chuyện rất cần sự thận trọng, sở dĩ Cố Thuận Chương có thể trở thành trưởng nhóm là bởi vì ông ấy cẩn thận, chưa bao giờ vì giám định sai lầm mà trở thành trò cười!
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng lão Yên đã xua xua tay, nói với những người đang bận rộn trong phòng hồ sơ: “Mọi người đi nghỉ ngơi chút đi. Hồ Bắc không gần Yến Kinh, chỉ điều động không quân giao ảnh chụp đến đây thôi đã mất hai ba tiếng đồng hồ, mọi người hãy giữ vững tinh thần, tiếp theo chắc chắn sẽ rất bận..."
Trong phòng hồ sơ có một số người bận rộn cả đêm giống lão Yên, nghe xong lời ông ấy nói thì lập tức đặt tài liệu trong tay xuống, vặn vẹo vai, tìm một cái bàn trong phòng hồ sơ liền nằm xuống rồi ngủ thiếp đi. Trong chốc lát, bốn phía quanh phòng hồ sơ đều đã chật kín người nằm ngang nằm dọc mà ngủ.
"Trường An, tối qua cậu đã nghỉ ngơi rồi, bây giờ đừng ngủ nữa, chăm sóc cho bọn họ một chút." Lão Yên cũng ngáp một cái rồi tìm chỗ nằm xuống, nhắm mắt lại cũng không quên dặn dò tôi.
Tôi vội vàng đồng ý, kéo ghế dựa ra ngồi tiếp tục nghiên cứu tài liệu thời Chiến Quốc, nghĩ không chừng mình sẽ giúp được gì đó.
Thời gian xem tài liệu trôi qua rất nhanh, tôi chỉ cảm thấy không lâu sau, có ai đó cầm túi đựng hồ sơ lao vào: “Ảnh chụp đây!”
Theo tiếng hét của đối phương, phòng hồ sơ vừa rồi vốn yên tĩnh bỗng vang lên vô số tiếng bàn ghế di chuyển, những người một giây trước còn ngủ say lúc này đã trở nên cực kỳ tỉnh táo.
Đặc biệt là lão Yên, trong mắt ông ấy không có lấy một chút dấu vết buồn ngủ nào, trông rất sáng ngời có thần.
Chỉ thấy ông ấy trực tiếp nhận lấy túi hồ sơ từ tay người nọ: "Tiểu Lý, vất vả rồi."
"Ha ha, tôi còn có việc, đi trước đây." Chàng trai được gọi là Tiểu Lý cười ha hả rồi rời đi.
“Mau mở ra nhìn xem!” Một đám người nhanh chóng vây quanh lão Yên thúc giục.
Thật ra không cần bọn họ thúc giục, lão Yên đã nóng lòng mở túi hồ sơ ra, từ bên trong lấy ra ba bức ảnh. Vật thể trong bức ảnh đầu tiên trông giống như một chiếc lư hương, nhưng tay cầm hai bên lại là hình rồng, phía dưới là một chiếc bệ vuông vức.
“Đây là lư hương à?” Có người cảm thấy nghi hoặc.
Tôi nghe thấy tiếng nên nhìn sang, chỉ thấy đó là một người đàn ông trung niên hói đầu, vì ngoại hình đặc biệt nên tôi rất ấn tượng với ông ấy, trước đây còn từng nghe lão Yên gọi ông ấy, hình như gọi là lão Hạ, là một đồng chí đến từ Cục Tình Báo.
Lão Yên trừng mắt nhìn ông ấy: "Đây là cái đỉnh."
“Đỉnh?” Lão Hạ đoạt lấy bức ảnh, nhìn trên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, càng thêm nghi hoặc: “Tôi thấy nó không giống cái đỉnh cho lắm.”
Lão Yên cũng cảm thấy có chút kỳ lạ: "Hình dáng và cấu tạo của chiếc đỉnh này rất khác biệt. Tôi cũng không biết tại sao, nhưng quả thực nó là một chiếc đỉnh. Từ ảnh chụp nhìn qua thì có vẻ là bằng đồng."
Lão Hạ gật gật đầu: “Xem bức ảnh thứ hai trước đi.”
Bức ảnh thứ hai là một chiếc nồi vàng nhỏ để đựng thức ăn, có ba chân ngắn hình phượng, hai vòng đối xứng ở bụng trên và một tay cầm nắp nồi hình tròn ở phía trên.
Lão Yên xem xong, cũng không đợi người khác phát biểu ý kiến mà nhìn luôn vào bức ảnh thứ ba, đó là một chiếc muỗng vàng chạm rỗng.
“Nồi và muỗng chắc là một bộ.” Lão Yên đặt tấm ảnh thứ hai và thứ ba lại với nhau: “Nhưng nếu chỉ nhìn vào ảnh thì vẫn rất khó xác định được là thời đại nào…”
Lão Hạ sờ sờ cái đầu trụi lủi: “Thời kỳ hoàng kim của đồ đồng ở nước ta là thời Thương Chu, Xuân Thu và Chiến Quốc. Nhìn tay nghề của chiếc lư hương này, rất có thể là thuộc về hai thời kỳ này."
“Nói cũng đúng, nhưng cho dù là hai thời kỳ này thì phạm vi vẫn rất lớn.” Lão Yên có chút sầu não: “Từ hôm qua đến giờ mọi người tra tư liệu có tìm được manh mối gì không?”
Tôi vẫn luôn nghe họ nói chuyện, cuối cùng cũng có thể chen vào được: "Hình như tôi đã nhìn thấy chiếc lư hương trong bức ảnh đầu tiên!"
Trong nháy mắt mọi người đều quay lại nhìn tôi, tôi có chút không được tự nhiên khi bị nhiều cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm như vậy, nhưng tôi vẫn bình tĩnh nói: “Mấy ngày gần đây tôi vẫn luôn xem lịch sử thời Chiến Quốc và một số hệ thống lăng mộ. Hình như đã thấy nó trong một cuốn sách nào đó.”
"Mau, lấy tất cả những cuốn sách cậu đã đọc mấy ngày nay ra đây!" Lão Yên vừa dứt lời đã đẩy tôi về phía kệ tài liệu.
Tốc độ đọc sách của tôi không nhanh, mấy ngày nay chỉ đọc được ba bốn cuốn, nhưng lại có thể đọc được làu làu.
Tôi nhanh chóng tìm được cuốn sách kia, lão Yên trực tiếp giao cho ba bốn người đọc từ đầu đến cuối, những người khác cũng không rảnh rỗi, chất hết những tài liệu liên quan đến thời Chiến Quốc xuống đất.
"Ở chỗ này!" Đột nhiên, một người trong số họ hét lên, mọi người lập tức vây xung quanh.
Chỉ thấy nơi người này chỉ vào là một bức ảnh mơ hồ không nhìn rõ được, nhưng nó lại giống hệt bức ảnh của lão Yên.
Tay của lão Yên run lên vì phấn khích: "Đúng là nó rồi."
Mọi người nhanh chóng chuyển sự chú ý đến dòng chữ trên bức ảnh, chợt nhìn thấy một tiêu đề: Bí ẩn của nước Tăng nước Tùy.
“Bí ẩn của nước Tăng nước Tùy?” Tôi có chút nghi hoặc: “Có hai quốc gia này sao?”
Mặc dù tôi có thể đọc làu làu, nhưng thường chỉ nhớ được những điểm chính. Bởi vì tiêu đề phía dưới chỉ có mấy trăm chữ, thậm chí còn không giới thiệu tình hình cơ bản nhất của hai nước này, cả bài viết chỉ có một ý nghĩa, đó chính là hai nước này có từng tồn tại không?
Hơn nữa đoạn này thuộc về dã sử, những điều được ghi lại chỉ là phỏng đoán của một số nhà khảo cổ học nên tôi cũng không để ý đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận