Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 408

Tôi nghe vậy thì cảm thấy kỳ lạ, nhưng lão Yên lại hiểu rõ mà cười một tiếng, sau đó cũng đi theo mắng một câu: “Mỗi lần tìm tới ông, ông đều từ chối, vậy lần tới ông đây sẽ không tìm ông nữa.”
“Đúng là cái đồ mặt dày, tranh thủ cút khỏi đây đi!" Giọng nói của lão Uông càng thêm tức giận.
Sắc mặt của lão Yên đen lại, sau đó đá một chân vào cánh cửa khiến cánh cửa rung động kêu cót két rồi hùng hổ mang theo chúng tôi lên xe.
Sau khi chân của Nha Tử đạp ga thì ông ấy mới lên tiếng giải thích, nói là cái tên lão Uông này có con mắt rất tinh tường, đối phương biết việc ông ấy sắp xếp cho đội trưởng Bạch ở lại đây tốt nhất là không nên để người khác biết, cho nên mới cố ý nói những lời đó với ông ấy, làm như vậy nếu hàng xóm xung quanh có nghe được thì cũng chỉ biết là bọn họ chưa đạt được thỏa thuận.
Giáo sư Hứa đẩy kính lên: “Người bạn này của ông cũng khá cẩn thận đấy, trông không giống người bình thường chút nào.”
“Chắc chắn là ông không muốn biết ông ấy đang làm gì đâu.” Lão Yên dựa lưng vào ghế ngồi, sau đó híp mắt lại, bộ dáng đó rõ ràng là không muốn thảo luận về thân phận của người bạn này.
Xe vừa dừng lại trước Cục Di Tích Văn Hóa, Nha Tử đột nhiên ồ lên một tiếng: "Hôm nay là ngày gì vậy, sao người ở trong cục còn nhiều hơn trước kia, lão Yên, có cần lách qua không?”
Thân phận của chúng tôi rất đặc biệt, cho nên trong ngày thường, người bình thường đi làm ở trong Cục Di Tích Văn Hóa chỉ coi chúng tôi là chuyên gia và cũng sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng đột nhiên có khá nhiều người lạ đến đây nên khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, cho nên Nha Tử mới hỏi như thế.
"Cậu đi tìm hiểu tình huống như thế nào trước rồi lại nói!" Lão Yên nâng cằm lên.
Nha Tử xuống xe, nhưng vừa tiến vào bên trong chưa tới một phút đồng hồ đã đi ra, sau đó nở ra nụ cười tươi rói nói: "Ha ha, đây vẫn là do chúng ta tự mình gây ra chuyện!
Đồ mà Cố Thuận Chương đào ra từ trong mộ đều đã chất thành núi, khiến cho nhân lực tại hiện trường khảo cổ hoàn toàn không đủ, có rất nhiều đồ vật dễ vận chuyển đều được mang về trong đêm và được đưa đến đây để nghiên cứu.”
“Sao lại đưa về Yến Kinh, không phải ở Hồ Bắc cũng có Cục Di Tích Văn Hóa sao?" Giáo sư Hứa ngạc nhiên hỏi.
Lão Yên thản nhiên nói: "Sợ là ở chỗ Hồ Bắc không thể tiêu hóa hết được nhiều văn vật như vậy, cho nên Cố Thuận Chương mới đưa một ít đến các viện bảo tàng và Cục Di Tích Văn Hóa khác, mà đây cũng là chuyện bình thường.”
“Đúng vậy, tôi cũng đã đi hỏi thăm, bọn họ không chỉ đưa đến mỗi Yến Kinh thôi đâu, mà một số tỉnh thành ở xung quanh Hồ Bắc cũng nhận được.
Bởi vậy lúc này, có khả năng là cả nước đều đang bận rộn với văn vặt được khai quật từ lăng mộ của nước Tăng.
Nói cách khác, Cục Di Tích Văn Hóa đã tạm thời tuyển dụng một số người học khoa lịch sử và khoa khảo cổ của từng trường đại học.” Nha Tử vội vàng nói.
Lão Yên xua tay: "Nếu đã là người mới, vậy chúng ta cũng không cần đi vòng qua nữa, trực tiếp đi vào thôi."
Nói xong, ông ấy dẫn đầu xuống xe trước, chúng tôi cũng đi theo phía sau ông ấy rồi cùng đi vào Cục Di Tích Văn Hóa.
Vốn dĩ việc mấy người chúng tôi bước vào Cục Di Tích Văn Hóa và cho dù có đi lại kiểu gì thì cũng sẽ thu hút một số ánh mắt, nhưng hiện tại ánh mắt của toàn bộ người trong Cục Di Tích Văn Hóa đều đổ dồn vào đồ vật trong cổ mộ, cho nên hiện tại hoàn toàn không có ai để ý đến việc chúng tôi bước vào.
"Trong mắt của những người này, văn vật trong tay bọn họ còn thú vị hơn đám người sống chúng ta!" Sau khi đi qua Cục Di Tích Văn Hóa và đến khu vực 701 ở phía sau, lão Yên mới cười ha hả nói.
Chúng tôi cũng cười vài tiếng, sau đó bắt đầu viết một bản báo cáo đơn giản về công việc ở trên tay rồi trình lên trên, mà trong đó chỉ viết tổng kết cho chuyến đi xuống mộ lần này của chúng tôi.
"Trường An, cậu đến đây một lát." Sau khi lão Yên sắp xếp mọi việc và chờ đến khi giáo sư Hứa và Nha Tử rời đi, ông ấy đột nhiên vẫy tay với tôi, còn tôi đang định trở về ký túc xá trùm đầu ngủ một giấc thì bị một câu nói này của ông ấy làm gián đoạn.
Mặc dù bản thân cũng đã nghỉ ngơi ở núi Diệp Gia vài ngày và mọi chuyện đã kết thúc, nhưng tinh thần của tôi vẫn luôn căng thẳng, nên tôi nghỉ ngơi cũng không được thoải mái.
Tôi vừa ngáp vừa tiến tới: "Có chuyện gì vậy, không thể ngủ một giấc xong lại nói sao?"
"Còn có thể có chuyện gì, chẳng lẽ cậu đã quên trận ác chiến sau khi chúng ta trở lại Yến Kinh rồi sao?”
Lão Yên đập một chồng tài liệu vào đầu tôi làm vang lên một tiếng “bộp”: “Lấy về xem đi. Đây là toàn bộ tư liệu về 303 mà tôi có thể thu thập được. Dù sao lúc còn ở trong mộ cũng vội vàng nên nói gì cũng không rõ ràng, cho nên cậu nhớ xem kỹ một chút.
Mặc dù đều là cơ quan thuộc quốc gia, nhưng chúng ta cũng thực hiện chính sách bảo mật lẫn nhau, những thứ thu thập được có thể không đầy đủ, cho nên cậu cứ đọc phần giới thiệu để có cái nhìn tổng thể là được."
Tôi nhận lấy tư liệu, sau khi mở ra trang đầu tiên thì nhìn thấy một tên đầu trọc có vẻ ngoài hiền lành, nhưng lại có ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, cho dù có nhìn thế nào cũng thấy đây không phải là người tốt lành gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận