Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 186: Súng Phun Lửa

Vốn dĩ tôi nên thở phào nhẹ nhóm mới phải, nhưng có người đưa thi thể tới, vậy đồng nghĩa là việc chúng tôi phản công lại tên cản thi kia đã bị phát hiện rồi!
Tôi nín thở, bất chợt tôi hiểu ra vì sao lão Yên và những người khác lại im lặng rồi, giờ phút này sắc trời tối đen như mực, bọn họ lại đứng bên trong hang động, nếu không phát ra tiếng động thì người đứng trên bờ đất trũng không thể nào phát hiện ra họ được.
Mà giờ phút này tôi cũng chẳng khác nào đã hoà lẫn với vũng nước đen, cho nên nếu không nhìn kỹ, hẳn người kia cũng không nhận ra tôi.
Vì thế, tôi cứ nằm im ở đó, không dám cử động, sợ mình chỉ cần gây ra chút động tĩnh sẽ bị người trên bờ phát hiện ra.
Bị chôn vùi trong làn nước đen ngòm, tôi không thể nhìn thấy tình hình ở bên trên, nhưng từ tiếng mổ của Thái Dương Thần Điểu tôi có thể đoán được bọn chúng đã sắp rỉa xong thi thể được mang tới rồi, mỏ chim va chạm với xương cốt tạo ra những tiếng leng keng.
Khi tiếng mổ biến mất, tôi càng hồi hộp hơn, chỉ hy vọng hai con chim kia ăn no nê rồi sẽ bay đi.
“Trường An, chạy mau!”
Đúng lúc này, tôi nghe được tiếng kêu sợ hãi của lão Yên, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy một tiếng răng rắc, có thứ gì đó cắn vào cánh tay của tôi.
Đầu lâu!
Sau khi tiến vào chỗ đất trũng, thứ này vẫn luôn không xuất hiện, không ngờ được nó lại chọn đúng lúc mấu chốt thế này để tới quấy rối.
Nghĩ đến những vết thương nặng trên cẳng chân của lão Yên, tôi cũng bất chấp có bị người cản thi bên trên phát hiện ra hay không, vội bật dậy, dùng hai tay che tai lại rồi chạy như điên về phía hang động.
Nào đạn, nào tên, nào cổ trùng cùng bay qua chân tôi, thậm chí tôi còn nhìn thấy cô Thu ném một con dao ra, rồi móc một cái lon thiếc nhỏ có vòi phun từ chiếc ba lô khổng lồ của mình, thứ này vừa được lôi ra đã khiến lòng tôi cả kinh: Đây là súng phun lửa?
Nhưng chẳng phải súng phun lửa trong quân đội trông cực kỳ lớn sao?
Giây tiếp theo, cô Thu lại làm mới sự hiểu biết của tôi, tôi thấy cô ấy bình tĩnh ngồi xổm xuống, nhắm mục tiêu, rồi bắn ra một quả cầu lửa cháy hừng hực.
“Chị Thu, tôi còn ở đây mà!” Mắt nhìn thấy quả cầu lửa kia bay về phía mình, tôi vội lao về phía trước rồi nhào người để né tránh.
Cũng may tôi đã cách cửa động không xa, vừa lăn một cái đã tới được cửa động, Nha tử và lão Yên cũng nhanh tay lẹ mắt kéo tôi vào trong.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bùm”, ánh lửa sau lưng tôi bùng lên. Tôi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cả vùng đất trũng đã biến thành biển lửa, người cản thi đứng trên bờ nhìn xuống với vẻ mặt khiếp sợ, ngay sau đó gã quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
“A!”
Tôi cũng kêu thảm một tiếng, vừa quay đầu về đã thấy lão Yên đang cầm dao găm trên tay, chặt đứt chiếc đầu lâu cắn chặt trên vai tôi, Côn Bố đứng bên cạnh dùng khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào để bôi thuốc cho tôi, sau đó tiện thể băng bó vết thương lại.
Còn cô Thu thì đang cẩn thận thu dọn súng phun lửa của mình, nhìn vẻ mặt phấn khích của cô ấy, tôi luôn có cảm giác cô ấy đã muốn làm việc này từ rất lâu rồi.
Trước đây luôn nghe cô ấy nói muốn đốt rừng hoặc cho nổ làng, tôi còn tưởng cô ấy chỉ nói đùa thôi, nhưng bây giờ xem ra cô ấy thực sự có năng lực ấy…
“Còn không đi mau, chờ đám người cản thi trong làng kia đuổi tới gây chuyện à?” Thấy tôi đang nhìn về phía mình, cô Thu nhướng mày.
Nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi bước vào trong hang, không ngờ cửa hang nhìn thì rộng rãi như vậy, như khi bước vào trong chúng tôi mới phát hiện ra lối đi bên trong chỉ có một người qua được.
“Chẳng lẽ đây là đường chim?” Tôi chạm vào những bức tường đá xung quanh mình. Nói đây là hang động, không bằng nói là một lối đi bí mật thì đúng hơn.
Lão Yên ngậm điếu thuốc, giọng nói không được rõ ràng lắm: “Chắc là không phải đâu. Chẳng phải Lý Bạch đã nói, đường chim nối liền núi Thái Bạch với núi Nga Mi sao, nơi này còn cách núi Nga Mi xa lắm.”
Tôi có chút thất vọng, lang thang nhiều ngày ở trong núi Thái Bạch, suýt chút nữa thì rơi vào tay đám người cản thi kia, thế mà đường chim nọ lại cứ như chỉ có trong truyền thuyết, chúng tôi chẳng khác nào bị đàn tỳ bà che nửa mặt hoa cả.
- Giải thích câu “Đàn tỳ bà che nửa mặt hoa” nguyên văn là “Do bão tì bà bán già diện”. Trích từ câu thơ “Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai, Do bão tỳ bà bán già diện.” trong bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị. Hết giải thích.
“Tuy nhiên, con đường chúng ta đi nhất định không sai đâu! Mọi người nhìn vách đá này đi, rõ ràng có dấu vết do con người tạo ra.” Lão Yên sờ lên vách núi, cảm khái nói: “Thật khó có thể tưởng tượng, một công trình lớn như vậy, người xưa làm sao tạo nên được?”
“Trí tuệ của người xưa luôn rất khó để nghiên cứu, tìm tòi ra.” Nha Tử vừa đi vừa vuốt vách đá, chậm rãi nói: “Hiện tại giới khảo cổ học vẫn còn quá nhiều bí mật chưa giải thích được. Trừ khi chúng ta quay trở lại thời đại đó, nếu không những bí mật này sẽ mãi mãi không có lời giải đáp.”
Cô Thu vỗ đầu Nha Tử: “Không tồi, càng ngày càng có phong độ của thầy cậu rồi.”
Nha Tử nghe cô Thu nói như vậy có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng tầm mắt của anh ta vẫn dính chặt vào vách đá, cho dù có cách một lớp kính râm tôi vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng từ đôi mắt ấy, nhớ tới biểu cảm của anh ta khi nhìn thấy những bức tượng hình người bằng đồng thau, tôi cũng có thể lý giải phần nào.
Hang động này dài đến nỗi chúng tôi đã đi được hơn mười phút rồi, mà vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối.
“Mọi người có cảm thấy, càng ngày chúng ta càng đi lên cao không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận