Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 582

“Ai biết được, không phải cậu vẫn nói người của 701 các cậu luôn can đảm không sợ chết sao?” Đương nhiên Lưu Hàn Thu không tin lời của tôi.
Câu trả lời lần này của tôi càng mỉa mai hơn: “Dũng cảm không sợ chết thì cũng phải chết một cách có giá trị chứ.”
Nói xong, tôi liếc nhìn bọn họ một lượt, ý tứ rất rõ ràng: Vì mấy người mà hy sinh tính mạng, thật không đáng.
Lưu Hàn Thu túm lấy cổ áo của tôi, hung ác nói: “Cậu đừng cho là tôi không dám giết cậu, nơi này đã có sẵn mộ phần rồi, để tôi chôn cậu luôn một thể!”
“Đừng tranh cãi nữa!” Trường Không tức giận hét lên.
Tôi nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi cũng chẳng muốn tranh cãi đâu.”
Lưu Hàn Thu đang muốn nói gì đó, lại bị lời khuyên của Trường Không chặn lại: Chủ nhiệm, Phật đường này chắc chắn có chỗ kỳ lạ, nếu không ai lại hao tổn bao tâm tư chỉ để chôn một toà Phật đường dưới đáy hồ này chứ?”
Tôi khịt mũi khe khẽ, Lưu Hàn Thu này giả ngu cũng lộ liễu quá rồi đấy…
Không biết có phải lão già này đã quen thói giấu dốt trước mặt người ngoài, hay là đang cố ý lừa gạt tôi đây? Nhưng kỹ thuật diễn của ông ta hiển nhiên rất kém, chỉ dựa vào việc ông ta từng hãm hại đội trưởng Bạch, tôi sẽ không tuỳ tiện kinh thường ông ta.
Chẳng qua giờ phút này tôi không có thời gian để quan tâm tới ông ta, mà xoay người đi quan sát Phật đường, dù đám người này có đáng khinh đến mấy thì lời của Trường Không cũng không sai, trong Phật đường này nhất định ẩn chứa bí mật!
Nếu chỉ là Phật đường đơn giản thì sẽ không hao tốn nhiều tâm tư như thế, cũng sẽ không lưu giữ hoàn hảo như thế.
Tôi vẫn tiếp tục quan sát Phật đường, nơi này bày trí rất đơn giản, chỉ có một cái bồ đoàn, một cái sập thấp, bên trên đặt mấy quyển kinh Phật.
Trong đó có một quyển kinh Phật được mở riêng ra, ánh lửa đèn dầu sáng rực bên cạnh, phảng phất như có cả tăng nhân đang đọc.
Cộng thêm cuối cùng còn có một cái tủ âm tường. Trên tủ âm tường bám đầy tro bụi, chênh lệch rất rõ với những nơi khác.
“Ít đồ như thế thì có thể có huyền cơ gì được chứ?” Đồ Tể dửng dưng ngồi lên trên giường, lấy hộp thịt bò đóng hộp ra bắt đầu ăn ngấu nghiến, nói:
“Chuyến này đi xuống lại còn tiêu hao không ít thể lực, phải bồi bổ mới được.”
Tôi đột nhiên thay đổi vẻ mặt: “Chốn Phật đường thanh tịnh, cũng không dung thứ cho anh làm càn như vậy!”
“Ai ui, ở đây thì lấy đâu ra Phật tử chứ, Đồ Tể cùng lắm chỉ ăn có miếng thịt bò sao lại là làm càn chứ? Thật đúng là cổ hủ mà.” Trường Không cất giọng mỉa mai.
Tôi phủi phủi tro bụi không hề tồn tại trên quần áo, thản nhiên nói: “Đi vào phù đồ chín tầng, mỗi một bước đi đều có cất giấu sát cơ, tôi khuyên các người nên hết lòng thành kính với Địa Tạng Vương Bồ Tát, bằng không…”
“Bằng không thì sao?” Lưu Hàn Thu và Trường Không cùng lúc cất tiếng cười nham hiểm, chẳng thèm ngó tới nói.
Tôi đang định lên tiếng thì Dạ Tinh đột nhiên mở miệng: “Chủ nhiệm, nghe anh ta đi.”
“Dạ Tinh?” Lưu Hàn Thu dường như không lường trước được sẽ bị người một nhà làm bẽ mặt, trong mắt hơi lộ vẻ sững sờ.
Nhưng Dạ Tinh cũng không đáp lại Lưu Hàn Thu mà dùng đôi mắt ẩn sâu dưới mái tóc nhìn chằm chằm tôi: “Các người giải quyết chuyện lúc trước thế nào?”
Lời này của cậu ta quá nhảy cóc, trong lúc nhất thời tôi vẫn chưa phản ứng kịp.
“Là ai đã giam giữ các người?” Dạ Tinh lại bổ sung thêm một câu, lúc này tôi mới kịp phản ứng chuyện mà cậu ta đang hỏi là chuyện gì.
Trong lúc cô Tứ một mình đuổi theo kẻ địch đã để chúng tôi lại trong vòng tròn, dặn dò chúng tôi không được phép bước ra dù chỉ một bước.
Nhưng lúc Dạ Tinh hôn mê tỉnh lại đã cảnh báo một phen, cộng thêm sự mất tích của Nha Tử đã khiến cho tất cả mọi thứ rối tung lên.
Tôi nghi ngờ liếc mắt nhìn Dạ Tinh một chút, hỏi: “Đó không phải là kế sách nghi binh của ngài ấy sao?”
Dù sao sau đó chúng tôi đúng là chỉ cần ở trong vòng tròn thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
“Kế nghi binh?” Dạ Tinh đột nhiên cười lạnh.
Bởi vì tôi đã từng nhìn thấy vẻ ngoài của cậu ta, thế nên tiếng cười lạnh này khiến cho tôi cảm thấy rất không hài hoà.
“Tôi không có tâm trạng quanh co lòng vòng với các người.”
Dạ Tinh lầm bầm lầu bầu: “Lúc ấy thật sự có người định nhốt chết chúng ta, nhưng sao lại không có động tĩnh gì nhỉ?”
Cậu ta nói câu này rất nhỏ, không giống như là đang giải thích mà ngược lại giống như là thật sự không rõ.
Trong lòng tôi đột nhiên phát rét. Nếu như lời cậu ta nói là sự thật, như vậy có phải vẫn còn một cỗ thế lực khác đang bí mật đi theo chúng tôi hay không?
Thế nhưng mục đích của bọn họ là gì?
Tôi và Dạ Tinh giống nhau đều rất lo lắng, cũng không đợi chúng tôi nghĩ ra cái gì thì Lưu Hàn Thu bên kia đã hối thúc.
Bởi vì lời của Dạ Tinh nên thái độ của ông ta với tôi đã khá hơn nhiều, hoà nhã hỏi tôi: “Tóm lại có nhìn ra chỗ kỳ lạ của cái Phật đường này hay không?”
“Không có.” Tôi lắc đầu.
Mặc dù tôi tin chắc rằng cái Phật đường này có rất nhiều cửa ngõ, nhưng không thể không nói, tìm ròng rã mấy vòng cũng không tìm ra bất kỳ manh mối nào đáng để lưu ý.
Cái Phật đường này quá bình thường…
Bạn cần đăng nhập để bình luận