Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 484

“Tên mù cậu muốn làm cái gì?” Lưu Hàn Thu nhíu mày, hỏi một cách vô cùng khó chịu.
Nha Tử ngẩng đầu lên, ngón tay gõ lên mặt đấy: “Chó ngoan không cản đường.”
“Cậu!” Lưu Hàn Thu tức giận nhìn anh ta, Nha Tử lại gõ lên mặt đất, ý trong đó không cần nói cũng biết.
Lưu Hàn Thu lạnh lùng hỏi lão Yên có quản lý thuộc hạ của mình hay không, lão Yên cười nhẹ nói: “Cả cái tầng hầm cũng chỉ còn chỗ mấy người là chưa kiểm tra, sao hả, mấy người không cho à?”
Tôi lạnh lùng nhìn về phía Lưu Hàn Thu, vừa rồi khi cô Tứ biến mất, hẳn là nằm trong phạm vi tầm nhìn của bọn họ…
Tôi lập tức hiểu được gì đó, nhanh chóng đứng ở bên cạnh Nha Tử cùng anh ta nhìn chằm chằm Lưu Hàn Thu, nếu như ông ta khăng khăng không tránh ra, vậy chứng minh nhất định nơi này có điều mờ ám.
Nhưng mà suy nghĩ này của tôi vừa mới xuất hiện, vậy mà ông ta lại dứt khoát vỗ mông chạy lấy người, còn bảo những cấp dưới của ông ta cũng đi tới một bên khác.
Thấy ông ta như vậy tôi lại có chút nghi ngờ, lẽ nào là do chúng tôi đã nghĩ nhiều rồi sao?
“Lão Yên, lần này nếu ông vẫn không tìm được thì không thể trách chúng tôi đấy?” Lưu Hàn Thu khoanh tay đứng ở một bên, hoàn toàn quên mất vừa rồi ông ta còn bị dọa tới sắc mặt trắng bệch.
Nhưng mà nhìn sắc mặt của mấy người Trường Không, tôi cảm thấy bọn họ thật sự đã nhìn thấy cái gì đó làm bọn họ kinh sợ, nhưng rất rõ ràng là không hề đáng sợ như bọn họ biểu hiện ra ngoài.
Nha Tử nhìn ông ta một cái, nói châm chọc: “Muốn che giấu cũng không cần dùng phương pháp ngu ngốc như vậy đâu?”
Sắc mặt Lưu Hàn Thu thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ không cảm xúc đứng bên cạnh nhìn Nha Tử thuần thục ấn một cái lên một chỗ lồi ở nơi bọn họ vừa mới ngồi.
Theo đó là âm thanh cạch cạch, mặt tường bên trái rút sang hai bên, tôi còn chưa kịp nhìn rõ tình huống bên trong thì đã nghe thấy tiếng Phật hiệu giống như chuông lớn.
“A di đà phật!”
Tôi có thể nghe ra ít nhất phải có mười mấy người mới có thể phát ra được âm thanh lanh lảnh như này, nhưng có vẻ lại giống như chỉ có một người phát ra.
Chính là âm thanh này!
Khi tôi ngủ tôi đã nghe thấy âm thanh này, mặc dù không vang vọng như bây giờ, nhưng mà giai điệu thì lại y hệt, nhất định là bọn họ.
“Chẳng lẽ trong ngôi miếu này thật sự có hoà thượng ở sao?” Lão Yên kinh ngạc nói.
Theo sau lời của ông ấy, khoảng chừng mười hòa thượng mặc áo tăng màu xám bước ra từ bên trong cánh cửa được mở ra, bọn họ nhìn chúng tôi chằm chằm, phảng phất như giây sau đó sẽ nuốt chúng tôi vào vậy.
Những người này quá gầy, gần như là gầy thành cái sào trúc, áo tăng rộng lớn khoác ở trên người bọn họ giống như lúc nào cũng có thể tuột xuống, một gương mặt gầy tới hõm vào, chỉ có đôi mắt lồi ra là còn có chút thần thái, nếu không, trực tiếp nói với tôi bọn họ là xác khô thì tôi cũng tin.
“Khổ Hạnh Tăng…”
Lão Yên nhìn thấy một hàng mười một hòa thượng này thì lập tức nói ra một từ, tôi không hiểu nhìn về phía ông ấy, hỏi ông ấy đó có nghĩa là gì?
Ông ấy còn chưa nói xong, Nha Tử đã lùi tới bên cạnh chúng tôi giành giải thích trước, nói: “Là hòa tượng đi theo Địa Tạng Vương Bồ Tát tu hành, bọn họ theo đuổi khổ tu, thắt lưng buộc bụng, dáng vẻ khô héo, vì vậy bị gọi là Khổ Hạnh Tăng, là đặc sắc của nhất mạch Địa Tạng! Nhưng Địa Tạng đã viên tịch từ thời Đường rồi, sao vẫn còn Khổ Hạnh Tăng tồn tại?”
Vào lúc Khổ Hạnh Tăng xuất hiện, đám người Lưu Hàn Thu đã lập tức lui tới sau lưng chúng tôi, phía sau bọn họ chính là cầu thang thông lên trên miếu thờ, nhìn dáng vẻ đó như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Tôi đưa ánh mắt nhìn những người khác, bọn họ yên lặng gật đầu, lúc này tôi mới thấy yên tâm.
Nhìn biểu hiện của Lưu Hàn Thu, vừa rồi khi ngã xuống chắc là bọn họ đã nhìn thấy Khổ Hạnh Tăng, người có loại tướng mạo này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, bất kỳ ai cũng sẽ bị dọa sợ, vì vậy sự sợ hãi của bọn họ không phải là giả.
Mà nhìn dáng vẻ bây giờ của bọn họ, rõ ràng là muốn dùng chúng tôi làm đệm lưng, chúng tôi lại chẳng ngốc như vậy, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
“Chư vị là người đi theo Địa Tạng Vương Bồ Tát à?” Lão Yên bước lên trước một bước hành lễ.
Một vị Khổ Hạnh Tăng đứng ra, đôi mắt hắn quét qua mấy người chúng tôi, rồi đột nhiên cười u ám: “Ngã phật từ bi, vốn chúng tôi cũng chỉ muốn sống tiếp, nhưng đàn dê ở trước mặt, thật sự là không nhịn được cám dỗ, tội lỗi tội lỗi.”
“Có ý gì?” Lão Yên nhíu chặt mày nhìn về phía bọn họ, cũng cảnh giác làm ra một dấu tay với chúng tôi.
Tôi lập tức kéo lão Yên trở lại, mặc dù tôi không nói ra được nguyên do, nhưng tôi lại rất rõ ràng những người trước mặt này vô cùng nguy hiểm!
Hơn tôi cũng không nhìn thấy được sự từ bi của nhà phật trên người bọn họ, từng đôi mắt nhìn vào chúng tôi giống như là đang nhìn con mồi, phảng phất như lúc nào cũng có thể xông lên xé chúng tôi thành mảnh vụn.
Lão Yên cũng lập tức ra dấu tay phòng ngự với chúng tôi, còn ông ấy cũng đã lấy cả súng ra: “Có phải Côn Bố đang ở trong tay mấy vị không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận