Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 695

Tôi đợi ở bên ngoài, nghe thấy ông ta lục lọi tìm đồ bên trong khiến tôi không khỏi vui mừng, không nghĩ tới lần này may mắn như vậy, lại thật sự đụng phải người làm nghề này.
Ước chừng năm sáu phút sau, ông ta run rẩy bước ra khỏi nhà gỗ: “Mấy năm nay làm rất nghiêm, tôi đã không làm ăn được hơn nửa năm rồi, không nghĩ tới có thể buôn bán trở lại, vậy mà còn là một người trẻ tuổi như cậu.”
Tôi không nói gì với ông ta mà chỉ hỏi giá bao nhiêu.
Ông ấy giơ ba ngón tay lên: “Ba trăm.”
Tôi hít sâu một hơi, nhưng vẫn lấy tiền lẻ từ trong túi ra đưa cho ông ta, ông ta thấy tôi hào sảng như vậy thì cũng có chút vui vẻ: “Anh bạn trẻ, thứ này cũng không nên dùng lung tung.”
Tôi hiểu ý của ông ta, dầu xác có độc, nhưng tiếp xúc với thứ này phần lớn đều là người trong nghề, sẽ không lấy nó hại người. Tuy nhiên đến bước đường cùng cũng sẽ lợi dụng thứ này làm chuyện xấu.
Tôi nhét dầu xác vào trong túi, cảm ơn ông ta rồi đi ra ngoài.
Chuyện này giải quyết thuận lợi vượt quá tưởng tượng, tiết kiệm được không ít thời gian, khiến tôi cũng thoải mái hơn một chút.
Nhưng sau khi vào thành phố cảm giác thoải mái liền biến mất, bởi vì món đồ thứ hai mà lão Yên muốn, tôi căn bản không biết bắt đầu từ nơi nào!
Vàng...
Tất nhiên vàng ở đây không phải theo nghĩa đen, mà ám chỉ là phân, thứ này rất bình thường, nhưng tôi cũng không thể đi vào trong toilet của người ta múc được đúng không?
Chỉ sợ lúc đó sẽ bị người ta đuổi ra.
Hơn nữa lão Yên chết tiệt lại còn nói tốt nhất là vàng lâu năm, ai mà đi giữ lại thứ này đây?
Tôi có chút đau đầu, thậm chí còn miễn cưỡng muốn đem của chính mình mang về, nhưng mà tôi đoán lão Yên sẽ làm thịt tôi mất.
Lúc này đã sắp đến giữa trưa nhưng đầu óc tôi đều là vàng nên chẳng thèm ăn uống gì nữa, chỉ thầm nghĩ phải nhanh chóng lấy được thứ này.
Buổi trưa người không nhiều lắm, đường sá vắng tanh, tôi đeo một cái túi lớn lang thang trên đường trông thật khác biệt nên đã thu hút nhiều sự chú ý.
Tôi cười thầm, bất giác nghĩ đến không biết trong nhà mấy người này có vàng lâu năm không, nhưng mà càng nghĩ lại càng cảm thấy ghê tởm.
Loanh quanh suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng nhận ra cứ lang thang mãi như vậy cũng không phải là chuyện tốt, liền tìm một quán nước mua một ly nước trái cây, bây giờ ngoài cái này ra thì tôi chẳng nuốt trôi thứ gì khác.
“Anh bạn trẻ, trông cậu không giống người ở đây nhỉ?” Bởi vì không có nhiều khách nên sau khi đưa trái cây cho tôi chủ quán đã lân la hỏi chuyện.
Tôi sờ mặt mình, cười hỏi rõ ràng như vậy sao?
Anh ta lắc đầu nói cũng không hẳn, chỉ là từ sau khi truyền thuyết chín rồng nâng quan tài truyền ra ngoài, anh ta đã gặp qua vài nhóm du khách mang ba lô giống như tôi.
Tôi cau mày, xem ra không chỉ có duy nhất 701 nghe tin liền hành động, nhưng bọn họ lại không thuận lợi như chúng tôi, muốn vào thôn Phong Thu có lẽ không dễ dàng như vậy, điều này khiến tôi hơi thả lỏng một chút.
“Truyền thuyết này vô cùng kỳ diệu, tôi cũng chỉ cảm thấy hứng thú thôi.” Tôi vừa uống nước trái cây, vừa thờ ơ nói.
Ai ngờ chủ quán bỗng nhiên thở dài một tiếng, tôi kinh ngạc hỏi anh ta làm sao vậy, vẻ mặt anh ta rầu rĩ, nói cũng không biết truyền thuyết kia bị truyền ra ngoài bằng cách nào, Bắc Hải đang yên đang lành bây giờ đã ở trong tình trạng biến động và cuộc sống cũng không yên bình.
Tôi nói với vẻ ngạc nhiên: “Không phải nói có người nhìn thấy có rồng bay trên biển sao, rồi trên bầu trời còn xuất hiện hình ảnh chín rồng nâng quan tài nữa mà?”
“Dù sao tôi cũng không nhìn thấy, ngày đó trời rất nắng, ngay cả một đám mây cũng chẳng có.” Anh ta xua tay.
Trong lòng tôi khẽ động, nhưng ngoài miệng lại vừa cười vừa mắng nói chuyến này chẳng phải là vô ích rồi sao?
Chủ quán cũng khuyên tôi sớm trở về, quê của anh ta cũng gần bờ biển nhưng không nghe nói gì về chuyện đó cả, có lẽ đó chỉ là một trò đùa của người thế hệ trước, cũng không biết như thế nào lại truyền ra ngoài.
Tôi uống ba ngụm hết nước trái cây trong ly, trả ly lại cho anh ta rồi cười nói: “Tới thì cũng đã tới rồi, phải thử vận may xem sao, đúng rồi anh trai, anh có biết phố đồ cổ tốt nhất vùng này nằm ở đâu không?”
Chủ quán đáp: “Xem ra cậu hỏi đúng người rồi đấy! Đây, đi qua con đường này, ở gốc phố có một con hẻm nhỏ, đi đến cuối lại quẹo một cái là tới.”
Quả nhiên tôi đã hỏi đúng người rồi, phố đồ cổ được giấu kĩ như vậy rất có thể là có liên quan đến chợ đen, nói không chừng hai thứ còn lại tôi đều có thể lấy được từ nơi này.
Tôi ở quán bán đồ uống cùng chủ quán nói đông nói tây một lúc lâu, trong lòng có chút suy nghĩ, lúc này mới lại mua chút hoa quả mang đi, sau đó hướng về phố cổ anh ta chỉ mà đi.
Trong phố đồ cổ có đủ loại người, thấy tôi đeo balo đi vào cũng không có phản ứng gì, nghĩ đến lời chủ quán nói quả không sai, gần đây mọi người ăn mặc giống nhau quá nhiều, chẳng trách.
Phố đồ cổ vừa có cửa hàng có bảng hiệu đường hoàng, cũng có những người dùng mấy tấm vải rách nát bày hàng ở vỉa hè, nói tóm lại đồ ở đây giống như người, ngư long hỗn tạp, có thể lấy được đồ mình muốn hay không thì phải xem bản lĩnh mỗi người đến đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận