Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 461

“Chờ đã, chờ đã, tôi nói cho ông biết!” Sư phụ Dương chạy vài bước đuổi theo, hét toáng lên.
Lão Yên kêu Nha Tử dừng xe lại, nhìn sư phụ Dương thở hồng hộc mới phất tay nói: “Ông nói sớm một chút không phải là xong rồi sao, cần gì lăn lộn như vậy chứ?”
Sư phụ Dương im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Cứ để tôi lên xe đã rồi nói sau.”
Lão Yên cũng không làm khó ông ta nữa, chờ ông ta đi lên mới nói: “Bây giờ ông có thể nói được chưa?”
“Lái xe trước đã.” Cô Tứ chen vào một câu, Nha Tử lập tức đạp chân ga, chiếc xe lắc lư đi về phía trước, vẻ mặt của sư phụ Dương cũng theo xe lắc lư mà thay đổi.
Thật lâu sau ông ta mới thở dài một hơi thật sâu: “Lão Yên, tôi cũng không thể làm gì được.”
Lão Yên mặt không đổi sắc, cứ nhìn ông ta như vậy, sư phụ Dương mặt lộ ra vẻ chua xót: “Ông cảm thấy mấy năm nay sở dĩ tôi có được sự tin tưởng của ông, thật sự là giả vờ sao?”
Lão Yên tự nhiên cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, có thể sử dụng sư phụ Dương trong một nhiệm vụ quan trọng như vậy thì đối phương nhất định phải có chỗ thích hợp.
Sư phụ Dương vuốt mặt một cái: “Chuyện năm đó tôi cũng biết là không thể trách ông được, nhưng từ khi tiếp cận ông thì tôi cũng đã là con cờ của William, người này rất gian xảo, bình thường cũng không cần tôi làm cái gì, cho nên mấy năm nay ông cũng không phát hiện.
Có lẽ nhiệm vụ lần này thật sự quan trọng, cuối cùng người này cũng bắt đầu sử dụng tôi! Để cho tôi ở trên đường lúc mấy người đến núi Cửu Hoa tìm cơ hội thả con sâu đó lên trên người của người trẻ tuổi nhất 701.
“Ông lầm rồi, người trẻ tuổi nhất không phải là tôi sao?” Nghe đến đó tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, tuy nói Nha Tử hoạt bát người không thân quen sẽ không có ai cho rằng anh ta lớn tuổi, nhưng dù thế nào cũng sẽ không nhỏ hơn nếu so với tôi, cho nên muốn thả thì cũng phải thả trên người tôi chứ?” Ngay cả Nha Tử đang lái xe phía trước cũng cảm thấy mình gặp tai bay vạ gió.
Sư phụ Dương lúng túng giải thích: “Ngay từ đầu tôi không biết cậu là người của 701, đến lúc biết được thì cũng đã muộn rồi.
Thì ra ông ta thả sâu lên người Nha Tử là vào đêm qua lúc chúng tôi tập hợp ở trước cửa Cục Di Tích Văn Hoá, bởi vì ông ta chưa từng gặp qua tôi, cho rằng tôi là người bên 303 mang tới, cho nên mới thả sâu lên người Nha Tử.
Sau khi biết rồi thì cũng không có gì khác biệt quá lớn nên cũng không để trong lòng.
“Tại sao?” Lão Yên cau mày.
Sư phụ Dương lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bọn họ sẽ không giải thích với tôi, chỉ kêu tôi làm như vậy thôi.”
“Thật sự chỉ thả sâu thôi sao?” Lão Yên cau mày, hiển nhiên không quá tin tưởng.
Sư phụ Dương liên tục gật đầu, nói đó là sự thật, ông ta căn bản không hề biết mục đích thả sâu có thể có ích gì, nhưng đối phương đã nói qua là một khi bị phát hiện nhất định phải đem chuyện này đổ lên đầu người của 303, tuyệt đối không được thừa nhận bản thân làm, dù sao vô luận như thế nào cũng không thể khai ra bọn họ, nếu không bọn họ sẽ không tha cho ông ta.
Lão Yên hỏi sư phụ Dương một số vấn đề, có một số là lặp lại, cũng có một số là mới, qua nhiều lần làm ông ta bối rối, lại thay đổi đa dạng cách hỏi, mới xác định sư phụ Dương hẳn là không nói dối.
Đây là một thủ đoạn tra tấn rất phổ biến trong quân đội chúng tôi, là một người lính thì đều sẽ biết bí mật của quốc gia ở một mức độ nào đó, vì vậy để ngăn cản chúng tôi khai ra những bí mật này sau khi bị bắt, tất cả chúng tôi đều sẽ được huấn luyện bài bản.
Loại câu hỏi này là cơ bản nhất, mặc dù con người có thể nói dối, nhưng nếu như không trải qua huấn luyện thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nhớ rõ lời mình đã nói ra những gì, cho nên hỏi đi hỏi lại là có thể nhìn ra sơ hở.
“Con sâu này cũng chỉ là vật dẫn đường thôi!” Côn Bố mở miệng nói.
Suốt dọc đường đi anh ta chẳng hề lên tiếng, như một pho tượng đá ngồi ở đó, lúc này đột nhiên lên tiếng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng anh ta tựa như không nhìn thấy, chỉ nói là đã thấy loại sâu này, sau khi xâm nhập vào trong thân thể người thì sẽ khống chế người đó, đến lúc đó lại nội ứng ngoại hợp.
Trong nháy mắt tôi đã hiểu được, thì ra chủ nhân của những dấu chân kia sở dĩ vây quanh ở bên ngoài nhưng lại không tấn công, là bởi vì chúng nó đã mất đi nội ứng này, làm cho bọn chúng không dám đánh rắn động cỏ.
Nhưng điều khiến tôi tò mò hơn chính là chủ nhân của mấy dấu chân kia là gì, còn có nếu như con sâu này dễ dàng bị phát hiện thì bọn họ cần gì phải làm như vậy?
Côn Bố lắc đầu: “Không dễ dàng phát hiện như vậy, bởi vì có tôi ở đây.”
“Ý anh là sao?” Tôi hỏi.
Khóe miệng Côn Bố nhếch lên một đường cong: “Bởi vì con sâu này cũng là một loại cổ trùng, mà tôi dù sao cũng là...”
Nói tới đây anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn lướt qua mấy người 303, sau đó mơ hồ nói bởi vì trên người anh ta có thứ khiến sâu bọ côn trùng sợ, cho nên khi nó tiến vào trong cơ thể Nha Tử thì có chút rối loạn, mới có thể để cho Nha Tử phát hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận