Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 714

"Cậu phát hiện ra rồi?" Một giọng nói khàn khàn khác hoàn toàn với Côn Bố phát ra từ trong miệng gã, nhưng điều này lại khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi gật nhẹ đầu nhưng không nói gì.
Dáng vẻ cười ha ha của gã trông rất quỷ dị, bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy biểu cảm quỷ dị như thế ở trên mặt của Côn Bố, nên trông có vẻ hơi buồn cười.
"Tôi vốn muốn thả cậu đi, dù sao cậu cũng chỉ là một người bạn nhỏ, nhưng đáng tiếc cậu quá thông minh, nên tôi không thể bỏ qua cho cậu dễ như vậy được." Gã cúi đầu, tựa hồ đang lẩm bẩm.
Tôi vẫn không lên tiếng mà chỉ im lặng quan sát.
Con đường dẫn đến bờ biển này có sự khác biệt rất lớn với con đường ở thôn Phong Thu, có thể là vì chưa có nhiều người đi lại nên con đường ở nơi này vẫn còn rất mới, nếu không phải do đêm qua không nhìn thấy thì có lẽ tôi đã không bị lừa.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức cười lạnh nói: “Phí hết tâm tư để dụ tôi vào ảo cảnh, còn nói là muốn thả tôi đi, nhưng hiện tại lại cản ở trước mặt tôi như vậy, anh thực sự cho rằng tôi là đồ ngu à?”
“Cậu là một trong những người thông minh nhất mà tôi từng gặp.” Gã dứt khoát gật đầu nói: "Nhưng tôi lại phát hiện cậu hoàn toàn không biết gì cả, xem ra lão Yên không coi trọng cậu. À, không đúng, ông ta chắc hẳn là muốn dùng cậu làm mồi nhử rồi."
Tôi cau mày rồi lại rơi vào trầm mặc lần nữa.
Tôi đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, nhưng khả năng lớn nhất gã chính là một ngư dân ở thôn Phong Thu, nhưng điều này lại rất mâu thuẫn với sự hiểu biết khác thường của gã về chúng tôi.
Nhưng nếu như gã không phải là thôn dân của thôn Phong Thu, người dẫn tôi đến đây ngày hôm qua rõ ràng là một ngư dân.
Không đúng!
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, không ai nói hai người đó là ngư dân của thôn Phong Thu, mà bọn họ rõ ràng là đang giả vờ!
Còn cô Thu thì sao?
Tôi tuyệt vọng dừng suy nghĩ của mình lại, sau đó nhìn chằm chằm vào người trước mặt rồi chậm rãi nói: "Anh là người của Lưu Hàn Thu?"
Gã liếc mắt nhìn với khuôn mặt không cảm xúc, nhưng cũng không có phản bác.
Tôi cười ha ha hai tiếng, ngay lúc gã còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã xông tới.
Người của Lưu Hàn Thu vừa xuất hiện, tôi liền không thể đợi thêm.
Bởi vì bất kỳ thủ đoạn nào ông ta cũng dám dùng tới, nếu ông ta đã cố ý dụ tôi ra ngoài mà không làm gì, tám phần mục tiêu không phải là tôi, vậy thì đám người lão Yên nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
Mẹ nó, cái bọn ăn cây táo rào cây sung này đúng là rất giỏi trong việc gây rối vào thời điểm quan trọng nhất mà.
Đối phương không ngờ rằng tôi sẽ đột nhiên công kích, lúc đầu gã còn có chút luống cuống tay chân, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại và rút ra một con dao ngắn để chống chọi trực tiếp với con dao găm của tôi.
“Muốn học Côn Bố?" Một tay của tôi cầm lấy con dao ngắn của gã, tay còn lại nắm thành quyền rồi đánh mạnh vào cánh tay đang cầm vũ khí của gã, sau đó mắng to: "Tốt xấu gì cũng nên đến Miêu Cương bái sư trước đi."
Nhưng gã lại nở một nụ cười cổ quái, cánh tay vừa lắc một cái đã đỡ được lực đạo của tôi, sau đó cả người lui về phía sau rồi âm trầm nói: “Nếu cậu đã không muốn sống, vậy tôi cũng không cần cho cậu cơ hội.”
Nói xong, toàn thân gã bất ngờ tăng nhanh tốc độ tấn công, động tác nhanh nhẹn đến mức khiến thái dương tôi đau nhức.
Người này mẹ nó còn là một người lính, nói không chừng còn là lính tinh anh trong quân đội, nếu như tôi chỉ là một tân binh mới phục dịch được có mấy năm thì ở trên tay của gã sợ rằng không thể đánh nổi một chiêu.
Tuy nhiên, phương pháp của người này cũng có khuyết điểm, đó chính là quá chính thống!
Những ai đã từng đi lính đều biết, toàn bộ các chiêu thức của người đó đều được học trong quân đội và không có suy nghĩ của chính mình.
Vì vậy, các chiêu thức đều rất chính thống, chỉ cần gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, chỉ cần ứng phó được là có thể làm một được hai.
Còn giống với loại như tôi thì do bản thân đã từng cân nhắc tới điểm này trước khi nhập ngũ, cho nên chiêu thức sẽ hoang dã hơn rất nhiều và lúc đối phó sẽ khó khăn hơn một chút, chính vì vậy mà tôi và gã còn quấn lấy nhau thêm một lúc nữa.
Nhưng đây không phải là điều tôi muốn, nếu bản thân lại tiếp tục dây dưa với gã nữa, vậy mạng sống của đám người lão Yên có còn ở đó hay không thì khó mà nói được.
Tôi quét một đường chân rồi đá vào đầu gối của gã, khiến gã bị ăn đau, bàn tay đấm vào bụng tôi vừa thu lại thì cả người đã lui về phía sau.
“Có phải Lưu Hàn Thu kêu anh tới coi chừng tôi không?” Tôi cười lạnh một tiếng: “Cái tên trọc điên khùng này!”
Gã không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó lại lao tới, dáng vẻ đó như thể muốn dây dưa với tôi đến cùng.
Tôi ngã ngửa ra sau rồi lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó làm ra đòn nhử. Trong khoảnh khắc gã bị dọa đến rối loạn đó, tôi đã rút súng ở bên hông ra, khiến gã lập tức đứng im và nhìn chằm chằm tôi đầy cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận