Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 279

“Bọn họ vội đi khảo sát vậy sao?” Tôi ra vẻ nghi hoặc hỏi.
Ninh Viễn cười một tiếng nhưng không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ hỏi tôi muốn ăn cái gì, tôi nhìn về phía đồ ăn ở căn tin rồi cười nói: “Nơi này cũng chỉ có một món thịt nướng cải trắng thôi, tôi còn có thể ăn gì nữa?”
Anh ta bị tôi nói như vậy thì có chút xấu hổ, lập tức lấy hai phần đồ ăn rồi dẫn tôi vào ngồi ở bàn gần đó.
Tôi ngồi xe hồi lâu quả thật có chút đói bụng, bưng bát cơm lên liền ăn như hổ đói, mà Ninh Viễn ngồi đối diện ăn mới hai miếng đã thả bát xuống, nhìn như đang buồn nôn.
“Dạ dày không thoải mái sao?” Tôi quan tâm hỏi một câu.
Ai biết được thà không hỏi còn được, vừa hỏi xong anh ta lập tức vọt tới bên kia điên cuồng nôn mửa, tôi nhìn thấy thế nhất thời cũng ăn không vô.
Tôi đi rót cho anh ta cốc nước ấm, sau khi súc miệng xong liền nói lời xin lỗi: “Có ảnh hưởng đến cậu ăn cơm không?"
“Sức ăn của tôi cũng không nhiều lắm, anh đây là dạ dày không thoải mái sao?" Tôi nhún vai, cả một bát cơm lớn tôi ăn chỉ còn lại mấy miếng, tuy rằng chưa no nhưng cũng không có vấn đề gì.
“Ừ, dạ dày không tốt.” Ninh Viễn gật đầu, sau đó liền dẫn tôi đến chỗ nghỉ ngơi.
Tôi cũng không từ chối, không nên nóng lòng, đợi ở chỗ này luôn có thể sờ được manh mối!
Đội khảo cổ quốc gia đều ở nhờ nhà của dân làng, trong làng có vài ngôi nhà bỏ trống, cộng thêm sân vừa vặn có thể chứa được hai ba mươi người bọn họ.
Nhưng lúc tôi đến nơi thì người ở chỗ này rất ít, phần lớn giường đều trống không.
“Bọn họ đều không có ở đây sao?” Tôi nhìn lướt qua căn phòng, lúc vừa tới tôi có chú ý tới mấy căn phòng khác kỳ thật cũng không có người ở.
Nơi khai quật mộ cổ không có người, căn tin không có người, bây giờ đến cả chỗ ở cũng không có ai, vậy bọn họ đi đâu?
Tôi nhớ tới lời lão Yên nói, có năm người tự sát, mười người được đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu, vậy mười mấy người còn lại đi nơi nào?
Đến núi Diệp Gia, trước mắt tôi nhìn thấy tổng cộng cũng chỉ có năm sáu người, ít nhất còn có mười người không rõ tung tích.
Vẻ mặt Ninh Viễn trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó cười nói: “Một sinh viên đại học như cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Nghỉ ngơi đi, thu thập tư liệu xong thì nhanh chóng trở về trường, đừng ở lại đây.”
Nói xong anh ta giống như sợ tôi truy hỏi liền lấy cớ có việc rồi đi mất.
Tôi nằm trên giường nghĩ đến những lời lão Yên nói với mình, luôn cảm thấy chuyện này quá mức kỳ lạ. Theo lẽ thường mà nói đã chết năm người, còn có không ít người bị đưa đến bệnh viện tâm thần, ngay cả đội trưởng cũng gặp nạn, đám người này hẳn phải sớm luống cuống rồi, sao còn có thể ở lại chỗ này được?
Suy nghĩ hồi lâu mí mắt tôi liền bắt đầu đánh nhau, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ bỗng loáng thoáng nghe được có người đang nói chuyện.
Tôi miễn cưỡng mở mắt, vừa định phát ra động tĩnh, liền bị lời nói vừa nghe được dọa cho khiếp sợ!
“Lão Ninh, cậu sinh viên kia sao lại tới vào lúc này chứ, không sợ chết à?”
Ninh Viễn khẽ quát một tiếng: "Nói lung tung cái gì đấy, mấy người kia tự sát là bởi vì áp lực công việc quá lớn, đều đã dặn dò các người không nên nói lung tung mà.……”
"Nhưng những chuyện xảy ra ở hiện trường hôm đó, anh xem mấy người chúng tôi chẳng phải không có việc gì sao?" Người nọ tiếp tục nói: "Lão Ninh, đã trải qua chuyện như vậy, chúng ta còn ở lại làm gì chứ, hiện tại ai cũng không có tâm tư khai quật, hơn nữa chỉ bằng mấy người chúng ta, hố chôn lớn như vậy sao mà đào xuống được?”
“Hố chôn đã khai quật được không ít, chỉ cách khu chủ mộ không xa, tôi sẽ xin quốc gia lại phái thêm người đến, cơ hội tốt như vậy cậu không muốn nắm chắc sao?."
Ninh Viễn lạnh giọng nói: “Trước kia khi giáo sư Cố còn ở đây, các cậu ngại không có cơ hội xuất đầu, hôm nay ông ấy xảy ra chút chuyện nhỏ, các cậu vừa vặn có thể biểu hiện, chờ giáo sư Cố trở về, cũng sẽ thấy ưu điểm của các cậu.”
Tôi nghe vậy không khỏi ngây ngẩn cả người, nhiều người chết như thế mà ở trong miệng Ninh Viễn cũng chỉ là việc nhỏ, vậy chuyện gì mới là chuyện lớn đây?
Người nọ thở dài: “Lão Ninh, anh đừng gạt chúng tôi nữa, sự tình nhất định không đơn giản, nếu không sao anh lại dùng phép khích tướng như vậy chứ? Ai mà không biết anh và giáo sư Cố có quan hệ tốt, có phải ông ấy đã dặn anh không được nói đúng không?”
“Đừng đoán mò, tóm lại các cậu cứ ở lại đây, chờ giáo sư Cố trở về rồi nói sau, dưới chân núi có cảnh sát bảo vệ thì sợ cái gì, trước mặt sinh viên, miệng của các cậu phải ngậm chặt cho tôi, sinh viên đại học bây giờ cả ngày không có việc gì làm, nếu truyền ra chút tin tức thật sự sẽ khiến việc khảo cổ của chúng ta phải tạm dừng.” Ninh Viễn cũng không phủ nhận, ngữ khí nghiêm khắc nói.
Người nọ lên tiếng đáp ứng, nhưng vẫn nói thầm một câu, nói hiện tại cũng không khác gì tạm dừng.
Ninh Viễn cũng không để ý đến người nọ, nói vài ba câu rồi trực tiếp đuổi người nọ đi.
Sau đó tôi liền nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía mình nên đã vội vàng nhắm mắt lại.
“Người anh em?” Anh ta gọi một tiếng, tôi giả vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nằm im, chờ đến khi anh ta gọi thêm vài tiếng nữa mới mơ màng trả lời.
“Sao vậy?” Tôi đưa tay dụi dụi mắt, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ.
Ninh Viễn cũng không hề nghi ngờ, chỉ nói tôi ngủ một giấc đã ngủ thẳng đến trời sắp tối luôn rồi, chậm chút nữa căn tin có thể sẽ không có cơm.
Tôi nhìn mặt trời bên ngoài vẫn còn rất cao, kinh ngạc nói: "Lúc này mà đã không có cơm tối rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận