Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 309

Nhưng Nha Tử lại tỏ vẻ đương nhiên nói: "Ở thị trấn hoang tàn cái gì cũng không có này, việc tìm đến chợ đen không phải là việc hiển nhiên à?”
"Cậu nói chuyện lúc nào cũng có lý." Nói xong, lão Yên không còn để ý đến chúng tôi nữa mà quay đầu lại ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cố Thuận Chương: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Thuận Chương cũng từ trong sự ngạc nhiên chậm rãi khôi phục lại sự bình tĩnh, ông ấy đưa đồ trong tay mình cho lão Yên: “Ông tự mình xem đi.”
Thấy ông ấy phối hợp như vậy khiến tôi không khỏi sững sờ, đối với loại chuyện làm trong âm thầm lén lút nhưng lại bị bắt gặp tại chỗ thế này, không phải đều sẽ thẹn quá thành giận sao?
“Sao lại có thứ này?” Lão Yên cầm trong tay một vật màu đen to bằng quả trứng, suýt nữa nhảy lên cao ba mét, trực tiếp xoay người chuẩn bị đuổi theo phương hướng mà mấy chủ quầy kia đã biến mất.
Nhưng lại bị Cố Thuận Chương ngăn cản: "Đừng đuổi theo nữa. Tôi phải mất mấy ngày mới lấy được thứ này từ những người kia. Cũng không biết nó có phải là của bà ấy không".
“Chắc chắn là của bà ấy, cho dù đồ của bà ấy có hóa thành tro thì tôi vẫn có thể nhận ra được, sao có thể không phải được?” Lão Yên kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Tôi và Nha Tử cảm thấy không hiểu đành nhìn về phía ông ấy, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng thế nào mới đúng.
Nhưng lúc này lão Yên đang cực kỳ kích động, đến mức tôi nhìn mà cũng cảm thấy choáng váng.
Cố Thuận Chương ở một bên rõ ràng cũng bị sự kích động của lão Yên làm giật mình, sau đó trực tiếp đặt một tay lên vai của ông ấy rồi nói: “Ông tạm thời đừng kích động, tôi cũng chỉ vừa lấy được thứ này, cho nên cũng không chắc bà ấy còn sống hay không, cho dù bà ấy còn sống..."
“Chỉ cần còn sống thì còn có hy vọng!” Trong bóng tối hai mắt của lão Yên sáng ngời, dường như đã tìm được phương hướng.
Cố Thuận Chương thở dài: "Mấy năm nay ông quá mức cố chấp, cho nên tôi mới không muốn nói cho ông biết, nhưng không ngờ trời xui đất khiến vẫn để ông tới đây.”
"Trời xui đất khiến? Lão Cố, lời này của ông có chút không đúng rồi, bởi vì một khi xảy ra loại chuyện như vậy thì cuối cùng nó chắc chắn sẽ rơi xuống người của 701, ông cùng lắm chỉ có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian mà thôi."
Lão Yên bình tĩnh nói: "Nhưng lần này ông đúng là lỗ mãng, ông có biết mười một người kia suýt chút nữa đã mất mạng rồi không?”
Cố Thuận Chương cười khổ: "Tôi cũng không biết chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, chờ đến khi tôi phát hiện ra thì đã không thể khống chế được nữa, hôm nay tôi phải vất vả lắm mới trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần đấy.”
"Tự gây nghiệt!" Lão Yên khinh miệt, mặc dù Cố Thuận Chương bị ông ấy mắng như thế nhưng vẫn không hề tức giận chút nào.
Nhưng tôi nghe mà không hiểu gì, nên không nhịn được mà chen vào: "Chuyện này đến cùng là thế nào vậy?"
Lúc này hai người họ mới nhận ra còn có hai người nữa đang đứng ở đây, Cố Thuận Chương liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, sau khi nghe lão Yên giới thiệu xong thì cũng cười nói: “Cái người này, cứ không chịu nhận mình già, lớp trẻ vừa xuất hiện đã vượt qua chúng ta rồi.”
“Đừng nói nhảm nữa, trời lạnh như vậy thì vẫn là nên tìm một nơi ấm áp trước đã rồi nói sau.” Lão Yên nghiêng mắt liếc nhìn chúng tôi một cái, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài khe núi.
Cố Thuận Chương bọc một thân áo bông vẫn không nhanh không chậm đi theo phía sau, mặc dù tôi và Nha Tử đều không hiểu gì, cũng rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ có thể đuổi theo trước.
Sau khi rời khỏi khe núi, lão Yên nói hiện tại đã hơn nửa đêm, muốn đi tới nơi khác cũng không dễ, không bằng đi thẳng đến chân núi nơi cảnh sát vũ trang đang đóng quân, đồng thời còn có thể mượn lều để giữ ấm một chút.
“Ông điên rồi à?” Cố Thuận Chương lập tức phản đối: “Nếu đám người Tiêu Bái nhìn thấy tôi thì thế nào cũng bị kiện một trận mất.”
“Đáng đời, ai bảo ông gạt ai không gạt, nhất định phải gạt cậu ta? Chẳng lẽ ông còn không biết cái tính cách vừa gặp ai đó là hận không thể tìm hiểu chi tiết nội tình của mười tám đời tổ tông của cậu ta à?” Lão Yên trợn mắt, đi thẳng về phương hướng có lực lượng cảnh sát vũ trang.
Cố Thuận Chương tuy muốn phản đối nhưng cuối cùng không hiểu vì sao lại không nói gì.
Sau khi lái xe hơn một giờ, cuối cùng chúng tôi cũng đến được chân núi Diệp Gia, khi các chiến sĩ cảnh sát vũ trang canh gác nhìn thấy lão Yên thì trực tiếp thông báo cho trung đội trưởng Tiêu.
Sau khi trung đội trưởng Tiêu ra ngoài, phản ứng đầu tiên của anh ta là cười hì hì lên tiếng chào hỏi, nhưng ngay khi anh ta nhìn thấy Cố Thuận Chương thì lại mở to hai mắt như nhìn thấy quỷ, sau đó lập tức biến thành dáng vẻ thích hóng hớt nói: “Lão Cố? Bệnh tâm thần của ông đã tốt lên rồi à?”
Nếu đổi lại là ai khác bị chào hỏi như thế nhất định sẽ không vui vẻ nổi, nhưng dù sao cũng là do Cố Thuận Chương đã lừa gạt người ta trước nên cũng không thể phản bác lại được, đành phải qua loa gật nhẹ đầu cũng không nói thêm gì.
Nhưng trung đội trưởng Tiêu hiển nhiên không dễ bị lừa như vậy, dù sao hôm qua anh ta cũng vừa mới tận mắt chứng kiến bộ dạng phát điên của đám người kia.
Nhưng nói tới nói lui lão Yên cũng không cho trung đội trưởng Tiêu có cơ hội, trực tiếp ngăn cản dự định tra hỏi của anh ta, sau đó yêu cầu anh ta lập tức chuẩn bị lều trại.
Trong lòng của trung đội trưởng Tiêu có áy náy, cho nên anh ta tự nhiên không thể phản bác lời nói của lão Yên, nhanh chóng chuẩn bị lều trại cho chúng tôi, thậm chí còn cẩn thận chuẩn bị trà nóng và một ít đồ ăn nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận