Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 637

"Côn Bố, cậu xem cho cậu ta đi!" Lão Yên hét lên.
Côn Bố cũng đã bước tới từ lâu, sau đó không đợi lão Yên nói gì thì đã nắm lấy cổ tay của tôi.
Anh ta cau mày bao nhiêu là lòng tôi sẽ treo bấy nhiêu, tôi lo anh ta sẽ điều tra ra, một hồi nữa sẽ khiến Lưu Hàn Thu chó cùng rứt giậu, cũng lo anh ta không phát hiện ra được, như vậy thì sau này tôi sẽ thật sự phải nhận lấy sự bài bố của Lưu Hàn Thu mất.
Khoảng chừng một phút sau, anh ta buông cổ tay tôi xuống rồi lắc đầu: “Không sao, ít nhất là tôi không thể nhìn ra được.”
Trong lúc nhất thời, tôi cũng không biết là mình nên cảm thấy vui hay là nên cảm thấy buồn, nhưng Lưu Hàn Thu ở một bên hiển nhiên là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi co người lại, sau đó thúc giục đám người lão Yên tranh thủ thời gian tìm ra cửa vào, nhưng lão Yên vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy ông ấy cẩn thận nhìn chằm chằm vào tôi, mãi cho đến khi tôi hét lên: "Lão Yên, ông đang nghi ngờ tôi sao?”
“Trường An, cậu… Được rồi, tự mình để tâm chút đi.”
Nói xong, ông ấy quay người bước sang một bên, sau đó đấu võ mồm qua lại với lão Hàm về suy nghĩ của mình liên quan tới lối vào.
Tôi lật người, đưa tay mò vào trong ngực rồi cẩn thận lấy ra một viên thuốc giải, sau đó mượn tư thế cuộn người để đưa thuốc giải vào trong miệng.
Mặc dù cơn đau đã dịu đi nhưng tôi cũng không lập tức đứng dậy, mà chỉ nằm ở nơi đó yên lặng suy nghĩ.
Trong đầu tràn ngập rất nhiều chuyện, khiến tôi nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
Phù đồ chín tầng, phù đồ chín tầng trông có vẻ nguy hiểm nhưng đến tầng thứ bảy thì không có thứ gì có thể giết người được, dù sao Bồ Tát cũng là Bồ Tát mà...
Không đúng!
Tôi khẽ mở mắt ra, đây chính là phù đồ chín tầng, cho dù chú Lý có trở thành người điều khiển con rối thì cũng không có cách nào tìm được phù đồ chín tầng, chứ đừng nói đến việc mai phục ở đây trước như thế.
Người đứng sau xúi giục chú ấy không chỉ biết được vị trí của phù đồ chín tầng mà còn biết được kế hoạch của chúng tôi, mà chúng tôi hẳn là chân trước chân sau tiến vào, dù sao trước đó tôi đã từng nhìn thấy chú Lý một lần ở trong rừng.
Cho nên người có năng lực này, ở đây cũng chỉ có hai người, một người là Lưu Hàn Thu, một người là lão Hàm.
Về phần đến cùng là ai, đáp án cũng đã quá rõ ràng.
Lão Hàm không có quan hệ lợi ích trực tiếp với tôi, mà ông ta cũng không muốn giết tôi, điều này có thể nhìn ra được từ lúc mọi người ở trong chiếc bình trên tầng bốn kia, như vậy chỉ còn lại một người ...
Tôi thở hắt ra một hơi thật sâu - Lưu Hàn Thu!
Lúc ông ta uy hiếp tôi thì chắc chắn đã biết rất rõ tất cả kinh nghiệm sống của tôi rồi, mà động cơ bức ép chú Lý giết chết tôi cũng rất dễ đoán, lão Yên hẳn là đã sớm tìm người nối nghiệp từ lâu, không nói tới tuổi tác của ông ấy, chỉ nói đến tình trạng của các thành viên trong 701 cũng nên bổ sung máu mới.
Nếu máu mới bị cắt ngay tận gốc thì rất có thể 701 sẽ không thể gượng dậy nổi, đến lúc đó ông ta sẽ có rất nhiều cơ hội để đối phó lão Yên!
Tôi đè nén hận ý ở trong lòng, cũng không hề ngước mắt nhìn về phía Lưu Hàn Thu, bởi vì những lời chú Lý nói trước khi chết đã để tôi kịp phản ứng lại, có lẽ cho tới nay đều do tôi đã đánh giá thấp Lưu Hàn Thu, ông ta có thể làm được nhiều việc ở sau lưng như vậy, lại sớm biết vị trí của phù đồ chín tầng và phương thức tiến vào, vậy thì ông ta sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Khá hơn chút nào chưa?” Cô Thu không biết lúc nào đã nhích lại gần đây, cô ấy biết rất ít về cơ quan, lại thêm trên người còn có vết thương, cho nên vẫn luôn nghỉ ngơi tại chỗ.
Tôi cau mày chống đất đứng dậy: "Tốt hơn một chút rồi."
"Trường An, có phải cậu đang có chuyện gì giấu chúng tôi?" Cô Thu nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi gãi tóc nói: “Chị Thu, không phải chị cũng có chuyện giấu chúng tôi sao?”
Nếu cô ấy nói hành vi khác thường của mình khi còn ở Yến Kinh không phải vì đã xảy ra chuyện, tôi đoán ngay cả quỷ cũng sẽ không tin.
Cô Thu cười khổ một tiếng, nói là việc này chẳng qua là việc riêng tư, cô ấy cũng không cố ý muốn giấu chúng tôi, chỉ là do cô ấy còn chưa kịp nghĩ ra cách nên nói với chúng tôi như thế nào thì đã phải chạy tới núi Cửu Hoa rồi.
Tôi hỏi cô ấy đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy lại hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu muốn biết đến vậy sao?”
Tôi gật nhẹ đầu, cô ấy vuốt mái tóc bù xù của mình ra sau, bộ dạng đó trông có vẻ năng động hơn một chút, sau đó mới lên tiếng nói: “Cũng không có gì, chỉ là về vấn đề tình cảm thôi.”
“Ồ?” Tôi ngạc nhiên.
Cô Thu cười khúc khích:
"Không thể tin được đúng không? Những người như chúng ta đã định sẵn là cô độc, người đó vốn đã nói sẽ chấp nhận mọi thứ ở tôi, nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị kết hôn thì lại gây rắc rối với tôi, chậc, đàn ông, đều có đức hạnh như vậy."
Lời nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy bộ dạng suy sụp trong hai ngày đó của cô ấy, cho nên tôi có thể hiểu được cảm xúc của cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận