Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 495

Có lẽ Khoái Đao cũng đã có phản ứng lại, biết mình đã làm mất mặt của 303, thế là vội vàng mất bò mới lo làm chuồng, chà mặt nói: “Còn không phải là do vừa tỉnh lại đã đối mặt với thứ như vậy sao, đúng là xúi quẩy mà.”
Đồ Tể cười rồi lần lượt nhét hai ngón tay vào trong hai hốc mắt của cái đầu lâu, không thèm để ý mà nhấc lên: “Cũng đúng, cái thứ này rất xúi quẩy.”
“Đồ… Đồ Tể, anh đừng động!” Giọng của Khoái Đao đã sắp lạc giọng rồi, sắc mặt cũng càng trắng bệch hơn.
Mấy người chúng tôi bên này cũng không tốt hơn chút nào, lão Yên hít sâu một hơi, nhanh chóng có phản ứng kéo mọi người lùi lại phía sau.
Sau đó bùm một tiếng, cái đầu lâu kia nổ tung trên không trung, Đồ Tể còn chưa kịp phản ứng lại cũng lập tức sững sờ, ngón tay đang đút trong đầu lâu lập tức đầm đìa máu tươi.
Dạ Tinh vẫn luôn khiến người ta không nhìn rõ mặt vội vàng kéo Đồ Tể ra, móc ra một cái bình chắc là thuốc cầm máu đổ lên tay của Đồ Tể, rồi mau chóng băng bó tay anh ta thành cái bánh chưng.
Cái đầu lâu bị nổ thành mảnh vụn bắn ra xung quanh, như đang nói về sự biến động này.
“Sao, sao ở đây lại có thuốc nổ?” Đầu lưỡi của Lưu Hàn Thu xoắn lại với nhau.
Đúng vậy, vừa rồi lúc Đồ Tể nhấc đầu lâu lên mới phát hiện nối liền với bên dưới của cái đầu lâu lại là thuốc nổ chất lượng kém, anh ta rút ra như vậy, ngòi nổ bỗng nhiên va chạm với ngọn lửa vẫn chưa hoàn toàn tắt lụi, rồi cứ vậy nổ đùng một tiếng.
Tôi nghi ngờ nhìn Lưu Hàn Thu một cái, sau đó nhíu mày, vẻ mặt của ông ta không giống như đang giả bộ, cũng có nghĩa là ông ta không hề biết chuyện về thuốc nổ này.
Cũng đúng, nếu như là bọn họ chôn, ông ta tội gì phải ra hiệu cho Đồ Tể đi lên giải quyết chứ?
Nhưng mà thuốc nổ này xuất hiện từ đâu, thứ này lại không giống như những thứ khác, người cổ đại không tạo ra được thứ này, mặc dù thuốc nổ đã được phát minh từ thời nhà Tùy, nhưng hiển nhiên kiểu dáng của thuốc nổ này là kỹ thuật của hai năm gần đây, nhất định là có người đã chôn ở chỗ này.
Nhưng đối phương chôn một lượng nhỏ thuốc nổ ở đây để làm gì?
Đồ Tể đứng ở trung tâm vụ nổ cũng chỉ bị thương một chút ở tay, với những người chuyên liếm máu trên lưỡi đao như chúng tôi, vết thương như này chẳng đáng là gì, ngay cả nghỉ ngơi cũng chẳng cần, vì vậy nếu như muốn hại người, thuốc nổ này không đủ liều lượng, nhiều nhất cũng chỉ là một trò đùa dai.
Nhưng mà trò đùa dai như thế này có phải là hơi không bình thường không?
Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, chúng tôi và người của 303 mỗi phe đứng một bên, nhìn chằm chằm vào trung tâm vụ nổ, sắc mặt đều sa sầm khó hiểu.
“Tiểu Thu, cô có thể nhìn ra đây là thuốc nổ gì không?” Sắc mặt của lão Yên rất xấu, bị người ta liên tục hãm hại ngay dưới mí mắt thế này, sự nhẫn nại của ông ấy đã hoàn toàn bị dùng sạch rồi.
Tôi nó thể tưởng tượng được nếu như người chôn thuốc nổ này cả gan xuất hiện trước mặt ông ấy, nhất định kẻ đó sẽ bị ông ấy dùng một chưởng đập chết.
Cô Thu cười khẩy một tiếng: “Chẳng qua là một món đồ chơi nhỏ được làm ẩu mà thôi, tôi tiện tay cũng có thể làm ra được mấy cái, chuyện làm tôi tò mò chính là tại sao lại chôn nó ở đây? Nếu như chúng ta nhóm lửa lệch đi một chút, những thuốc nổ này hoàn toàn không có tác dụng gì, có nghĩa là người này biết chúng ta nhóm lửa ở đây, cũng có nghĩa là người này ở ngay bên trong chúng ta.”
Cô ấy liếc nhìn mọi người một cái, ánh mắt nghi ngờ đảo qua mấy người 303 một lượt.
“Ha ha, vừa rồi cô đã tự nói mình tiện tay cũng có thể làm ra được thuốc nổ như này, cô Thu, chuyện này có phải là cô nên cho chúng tôi một lời giải thích không?” Trường Không ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Tôi mặt ủ mày chau nhìn cô Thu một cái, thật là, dưới tình huống này còn đi khoe ra, giờ thì hay rồi, bị nghi ngờ rồi kìa?
Cô Thu còn dũng cảm hơn so với tưởng tượng của tôi, cô ấy chẳng thèm ngước mắt lên nhìn bọn họ, nói: “Bà đây còn biết giết người nữa, anh có muốn xem thử không?”
Trường Không bị cô ấy làm cho nghẹn lại, sắc mặt cũng sầm xuống, nhưng rất nhanh anh ta đã điều chỉnh về dáng vẻ cơ trí ngày thường, nhìn chằm chằm cô Thu lạnh lùng nói: “Nếu như cô đã nói người đó ở ngay trong chúng ta, vậy có thể thấy mỗi một người đều có hiềm nghi, vì vậy mọi người đều phải chứng minh mình trong sạch, điểm này sẽ không có ai dị nghị gì chứ?”
Lời này của anh ta chẳng có chút lực công kích nào cả, cũng không cố ý để mấy người bên phía bọn họ ở ngoài, vì vậy dù chúng tôi có dị nghị cũng không dễ nói.
Mặc dù trong chúng tôi đã không tin tưởng lẫn nhau, nhưng lúc này vấn đề giữ mặt mũi thì vẫn phải làm, nếu không lấy nhân phẩm của Lưu Hàn Thu, đợi trở về Yến Kinh không biết sẽ đặt điều chúng tôi thành như thế nào nữa.
Lão Yên chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, hỏi bọn họ định chứng minh như thế nào.
“Thật ra rất đơn giản, hôm qua chúng ta ngủ chung một chỗ với nhau, nửa đêm ai thức dậy hoặc có động tĩnh gì nhất định đều sẽ biết, có khả năng đống thuốc nổ này đã được chôn xuống sau khi chúng ta ngủ, bằng không vị trí sẽ không thể nào chuẩn như vậy được, vì vậy… tối qua có những ai nửa đêm tỉnh dậy? Tốt nhất là tự mình đứng ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận