Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 405

Mặc dù lão Yên đang quấn chăn, nhưng ông ấy vẫn không quên đưa ra các chỉ thị, một hồi kêu Cố Thuận Chương chuẩn bị cái này, một hồi lại kêu ông ta chuẩn bị cái kia.
Cố Thuận Chương cũng hiểu lão Yên đây là đang có ý muốn giày vò mình, nhưng có rất nhiều chuyện lão Yên nói không làm không được, cho nên ông ta chỉ có thể nhất nhất đồng ý.
Sau khi ông ta làm xong công việc theo sự chỉ dẫn của lão Yên thì trời cũng đã tối, mà chúng tôi cũng tìm được một nơi có núi xanh nước biếc để chôn cất thi thể của Dược Quán Tử và Thương Thần.
Sống làm bạn tốt, chết cũng cùng huyệt, mãi mãi không tách rời.
Dù sống hay chết thì thành viên của 701 đều là vô danh, cho nên không thể lập bia!
Bởi vì nhân lực đều được điều động từ các đội khảo cổ ở Yến Kinh và một số tỉnh thành lân cận, bởi vậy muốn đến được đây thì ít nhất cũng phải mất đến một hoặc hai ngày.
Cho nên Cố Thuận Chương cũng không vội.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, ông ta uống một ngụm nước nóng ở trong bình sứ mà mình cầm tới rồi tám nhảm với lão Yên.
“Vừa nãy tôi quên hỏi, người phụ nữ đi ra cùng với đội của ông là đội trưởng Bạch à?” Cố Thuận Chương thổi lá trà sang một bên, sau đó nhấp một ngụm trà rồi tò mò hỏi.
Lão Yên mở mắt ra liếc nhìn ông ta, cũng không có nói nhiều, chỉ hỏi ông ta nghe ngóng việc này làm gì?
"Ha ha, tôi làm vậy không phải là vì quan tâm đến ông à?"
Cố Thuận Chương đặt bình sứ lên bàn: "Là do ông không biết, gần đây chuyện đội trưởng Bạch mua bán ngọc tỉ đã bùng nổ! Năm đó bà ấy biến mất không lời giải thích, hiện tại đã tạo thành chuyện nhân viên công chức nhà nước biến thủ gây ra ảnh hưởng xấu, đám khốn kiếp đó còn đang cố ý bịa đặt tạo ra tội danh cho ông đấy.”
“Ha ha, vậy thì phải nhìn xem đến cuối cùng ai mới là kẻ xui xẻo đi! Lão Cố, ông đừng có can thiệp vào chuyện của chúng tôi, hai ngày tới cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, những ngày tiếp theo e rằng sẽ không có thời gian cho ông nghỉ ngơi đâu.”
Lão Yên cũng không nói tiếp chủ đề này với ông ta, làm cho một bụng tò mò của Cố Thuận Chương bị nghẹn ở trong lòng, trực tiếp làm ông ta bị sặc nước.
Nhưng suy cho cùng thì ông ta cũng là kẻ thức thời, thấy lão Yên thực sự không muốn nói tới, cho nên ông ta đã nhét bình sứ vào trong ngực: “Được rồi, tôi cũng không ở lại nơi này quấy rầy ông nữa, ông cứ suy nghĩ thật kỹ xem sau khi đội khảo cổ đến, ông sẽ lấy danh nghĩa gì để chỉ đạo, tôi quay về nghỉ ngơi đây.”
Nói xong, ông ta còn nghênh ngang bước ra khỏi phòng, thậm chí còn không thèm nhìn sắc mặt đã đen thành đáy nồi của lão Yên.
Nếu dựa theo cách làm việc của chúng tôi, sau khi rời khỏi mộ chúng tôi chắc chắn sẽ trực tiếp trở về Yến Kinh, nhưng vì tầm quan trọng của mộ nước Tăng nên không ai trong chúng tôi dám tuỳ tiện mặc kệ, vì vậy chỉ có thể ở lại núi Diệp Gia canh giữ, từ đó ngăn ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình khai quật.
Đương nhiên là còn một nguyên nhân khác, chính là sợ các thế lực nước ngoài sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Một hai ngày trôi qua rất nhanh, Cố Thuận Chương đã điều động hai mươi tinh anh từ khắp các nơi đến đây để trực tiếp lấp vào chỗ trống trong đội khảo cổ quốc gia.
Một nhóm người do giáo sư Hứa dẫn đầu đã tiến hành khai quật toàn bộ hố chôn, nhưng sau khi đào đến chỗ mê cung, đám người kia lại không chịu bỏ qua mà còn muốn tiếp tục đào xuống dưới, nhưng đã bị Cố Thuận Chương không biết từ lúc nào đã xin được văn kiện của Đảng cưỡng ép ngăn cản.
Còn ở phía bên này, lão Yên và Cố Thuận Chương cũng tự mình dẫn đội, trực tiếp đào bới hang động có lỗ trộm, cuối cùng là mở rộng toàn bộ lỗ trộm.
Những người còn lại như chúng tôi đây thì túm tụm ở bên trong thôn Diệp Gia không ra ngoài, theo lời của lão Yên, các thế lực đang nhìn chằm chằm vào nơi này chắc chắn không thể thiếu 303.
Cho nên chúng tôi nhất định phải ẩn núp và đánh bất ngờ vào thời khắc mấu chốt!
Lúc này tôi và Nha Tử đang nhàm chán nằm ở trên giường tán gẫu.
Lão Yên thỉnh thoảng sẽ thông qua bộ đàm truyền đạt tin tức mới nhất cho chúng tôi, nghe nói đám người Cố Thuận Chương vừa nhìn thấy phòng chủ mộ chìm thành hồ nước đã suýt chút nữa phát điên.
Có một số người đã quay đầu bỏ cuộc ngay tại chỗ, cho rằng dù đó là thứ có giá trị thì bị ngâm ở trong nước quá lâu cũng sẽ không còn giá trị.
Cũng may là Cố Thuận Chương tin tưởng vào lão Yên và cũng tương đối có quyết đoán, cho nên ông ta đã dứt khoát trực tiếp đưa ra quyết định, rồi tìm một lượng lớn dân thường tới hỗ trợ thoát nước.
Khi đó chúng tôi mới biết được mực nước này sâu đến mức nào, bọn họ phải mất tận hai ngày hai đêm mới rút khô được, khi nước ngày càng ít đi, rốt cuộc thì bộ "chuông nhạc của Tăng Hầu Ất" đầy bí ẩn kia cũng thấy được ánh mặt trời.
Cuối cùng lão Yên cũng không thể ngăn cản được Nha Tử và tôi nữa, ngay tại lúc bộ chuông nhạc vừa mới ngôi đầu lên thì chúng tôi đã tới xem, sau khi cả bộ chuông nhạc hiện ra trước mắt thì cả đội khảo cổ đều sôi trào!
Mặc dù số lượng của những chiếc chuông kia rất lớn nhưng chúng lại được hoàn thiện một cách hoàn hảo, thậm chí khung gỗ đã bị ngâm ở trong nước không biết bao nhiêu năm cũng không hề bị ăn mòn, đang đỡ lấy sáu mươi lăm chiếc chuông nhạc lớn nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận