Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 694

Tôi cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng kết cấu của nhà hỏa táng bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
“Chàng trai trẻ, cậu muốn đi đâu?” Một giọng nói khàn khàn từ trong phòng bảo vệ truyền ra.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông già khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, đang nhìn tôi với đôi mắt đục ngầu.
“Ông à, cháu, cháu chỉ muốn đến tiễn người thân của mình thôi...” Tôi nói với giọng ngắt quãng, mắt dần đỏ lên.
Nghe vậy, sắc mặt ông cụ nhất thời vặn vẹo, tôi tưởng rằng ông ta không tin, đang định lên tiếng thì ông ta lập tức rụt đầu vào rồi cất giọng nói: “Mau vào đi.”
Tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy, nhưng ngoài mặt tôi không tỏ ra gì cả mà buồn bã bước vào trong.
Lò hoả táng rất dễ tìm, chỉ cần đi vòng qua phòng tưởng niệm, đi về phía trước vài bước là tới.
Nhưng mà tình huống có chút kì quái, lò hoả tang đang hoạt động nhưng nơi nghỉ ngơi cho người thân ở phía trước lại trống rỗng, khó trách, khó trách vừa rồi ông già kia lại nhìn tôi với vẻ kì quái, cái này sợ rằng là thi thể không có người nhận?
Bình thường thi thể không có người nhận sẽ được đặt ở nhà xác một thời gian, sau khi đã xác định không có người nhận lại thì sẽ làm thủ tục thiêu hủy, rất có thể tôi đã gặp phải loại tình huống này.
Tuy rằng rất không phù hợp nhưng tôi vẫn âm thầm vui vẻ.
Hai nhân viên trông coi lò hoả táng đang ngồi trên lan can hành lang bên cạnh, nhìn qua giống như đang ngủ.
Tôi đứng ở bên cạnh yên lặng đánh giá hai người bọn họ, một người trạc tuổi với ông già ở cửa kia, rất gầy, nhưng như thế lại rất phù hợp với tính chất công việc này, người còn lại rất trẻ, cùng lắm cũng chưa tới ba mươi tuổi.
Người trẻ tuổi này có bộ râu ria xồm xoàm, làm sao có thể làm công việc này?
Tôi nghi hoặc trong lòng, quan sát kĩ hai người này một lần rồi mới chậm rãi bước lên phía trước nói đã quấy rầy.
Một già một trẻ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn khiến tôi sửng sốt, người lớn tuổi kia dáng vẻ khô khan, một đôi mắt nhìn người không có một tia dao động, ngược lại người thanh niên trẻ thoạt nhìn tương đối bình thường, chỉ là ánh mắt đánh giá người kia làm cho người ta vô cùng không thoải mái, phảng phất như đang đánh giá thương phẩm.
“Có chuyện gì?”
Người mở miệng chính là người đàn ông trẻ tuổi kia còn ông già chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt đi, xem tôi như không khí.
Tôi cũng không quan tâm, chỉ nói thẳng: “Anh trai, anh có biết nơi nào bán dầu không?”
Bán dầu là cách nói trong nghề, ý tứ chính là muốn mua dầu xác, nếu là người làm nghề đốt thi thể ở nơi này như vậy anh ta vừa nghe liền hiểu, nếu không làm nghề này, nhiều nhất cũng chỉ bị anh ta mắng một câu.
Người đàn ông trẻ lập tức nhíu mày: “Làm gì có ai tới đây hỏi cái này, đi mau, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”
Tôi thất vọng một lúc, thành phố Bắc Hải không lớn, vừa rồi tôi cũng hỏi qua, lò hỏa táng chỉ có một nhà này, nếu ở đây không có thì tôi chỉ có thể đi đến chợ đen để mua.
Nhưng mua thứ này từ chợ đen vừa đắt vừa không an toàn, bởi vì những người sử dụng đến dầu xác đều kiếm sống bằng nghề đào mộ, khó tránh khỏi sẽ bị người có tâm theo dõi.
“Anh trai, anh chỉ phương hướng cho tôi đi, tôi thực sự cần gấp.” Tôi khẩn cầu nói.
Người thanh niên kia vẻ mặt giễu cợt nói: “Cậu sao thế, đừng nói là đầu óc có bệnh đấy nhé? Muốn mua dầu thì ra mấy cửa hàng bên ngoài muốn mua bao nhiêu tuỳ thích, ở chỗ này ầm ĩ cái gì.”
Anh ta quả nhiên không biết... Nếu làm nghề này, cho dù không muốn bán cho người lạ, nhưng nghe tôi nói như vậy cũng sẽ thương lượng một chút, dù sao việc cần gấp có nghĩa là tôi sẵn sàng mua giá cao.
Tôi thất vọng cám ơn anh ta rồi xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Tạ, để tôi tiễn anh bạn trẻ này, cậu ta vừa nhìn đã biết là người lạ, sợ cũng không tìm thấy dầu đâu.”
Một giọng nói không chút dao động nào vang lên từ phía sau khiến tôi thót tim, lập tức xoay người cảm kích nói một câu:
“Vậy làm phiền ông rồi.”
Người thanh niên trẻ được gọi là Tiểu Tạ bối rối nhìn thoáng qua ông già kia, nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo ông ta nhanh chóng trở về, nói là anh ta còn chưa rõ các bước sau khi đốt, cần ông ta hướng dẫn.
Ông già kia gật đầu, vịn cây cột trên hành lang đứng dậy, run rẩy dẫn tôi đi tới.
Ông ta không nói lời nào nên tôi cũng không tiện tùy tiện mở miệng, chỉ có thể nhắm mắt đi theo từng bước một, chờ đến khi vòng qua phòng tưởng niệm, ra khỏi tầm mắt người thanh niên kia rồi, nhưng ông ta vẫn không lên tiếng.
Tôi đã muốn hỏi mấy lần nhưng vẫn kìm lại.
“Anh bạn trẻ thật bình tĩnh.”
Nhìn thấy cửa lò hoả táng ở ngay trước mặt, ông lão rốt cục cũng mở miệng.
Tôi cười nói: “Ông quá khen rồi.”
Ông ta liếc xéo tôi một cái rồi không nói thêm gì nữa, mà dẫn tôi đi qua phòng bảo vệ, tới phía trước một căn nhà gỗ nhỏ xập xệ.
Một cánh cửa gỗ sắp rơi ra lắc lư trong gió nhẹ, trên cửa thấp bé treo đầy mạng nhện.
Ông ta không đi vào, chỉ hỏi tôi cần dầu làm gì, tôi sâu kín nói tự tôi có dụng ý riêng.
“Ừ, trên người cậu có mùi đó.”
Ông ta đột nhiên nói.
Tôi bình tĩnh ồ một tiếng, ông ta lắc đầu không nói nữa, mà đi vào trong căn nhà gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận