Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 223: Mê Cung

Những hình ảnh này dường như chợt vỡ ra từng lớp, tạo cho tôi cảm giác như chúng tôi đột nhiên di chuyển từ không gian này tới một không gian khác vây.
Tôi dụi dụi mắt, tưởng mình bị hoa mắt, nhưng đi thêm một quãng nữa, tôi lại phát hiện ra, cứ khoảng hai phút thì tình huống như vậy sẽ xuất hiện một lần, không có khả năng lần nào tôi cũng nhìn nhầm được.
“Lão Yên, dừng lại đi!”
Sau khi phát hiện ra điều này, tôi liền kêu lão Yên dừng lại, bởi vì cứ tiếp tục đi nữa cũng vô ích, dường như chúng tôi đang mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn.
Để đề phòng, chúng tôi vẫn dùng cách trao đổi bằng sổ ghi chú, lão Yên hỏi tôi chúng tôi đã rơi vào vòng luẩn quẩn gì?
Tôi đã vẽ ra một vài thay đổi đột ngột mà mình nhìn thấy được trên đường đi, còn viết thêm một câu: Nguyên nhân nào dẫn tới tình huống như vậy chứ?
Sau đó tôi yêu cầu mỗi người nghĩ ra một loại nguyên nhân khác nhau.
Lão Yên rất dứt khoát, nói đó là lỗi thị giác, trong một số ngôi mộ lớn sẽ có một vài cơ quan nho nhỏ, hoặc là một ít thấu kính, bọn trộm mộ vừa tiến vào trong đã bị những cơ quan đó lừa gạt.
Rất nhiều tên trộm mộ cứ vòng tới vòng lui ở cửa mộ nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng chết vì kiệt sức và đói khát, đây cũng là một loại cơ quan khá tiên tiến, bọn trộm mộ thông thường rất khó phát hiện ra, cũng rất khó phá hủy chúng.
Tôi trầm tư gật đầu, lời ông ấy nói rất có thể sẽ xảy ra, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế không trực tiếp bày tỏ quan điểm của mình.
Cô Thu lại cho rằng đó là ảo giác, hình ảnh do tơ tằm tạo thành vốn dĩ là một thứ rất chủ quan, mỗi người sẽ lại nhìn thấy những hình ảnh khác nhau, có lẽ trước đó còn nhìn thấy hình ảnh này, nhưng ngay vào giây tiếp theo đã lại nhìn thấy hình ảnh khác.
Tôi khẽ lắc đầu, nói: “Không thể nào, vừa rồi tôi đã cố ý xác nhận, hình ảnh trước và sau quả thật không giống nhau, ngay cả vị trí của tơ tằm cũng khác đi.”
Nghe tôi phản bác lại, cô Thu nhún vai thờ ơ, sau đó đưa cuốn sổ cho Nha Tử, nói đùa: “Chỉ có thể dựa vào cậu thôi, bách khoa toàn thư nhỏ bé!”
Nha Tử nhận lấy cuốn sổ, động tác càng dứt khoát hơn, anh ta nhanh chóng viết lên sổ hai chữ: Có quỷ.
Khi lão Yên nhìn thấy dòng chữ trên cuốn sổ, ông ấy thẳng tay vỗ lên đầu Nha Tử một cái: “Lão Hứa dạy cậu kiểu gì thế? Làm sao một cán bộ kỳ cựu mẫu mực như ông ấy lại dạy ra một đứa học trò mê tín dị đoan thế này?”
Nha Tử phản đối, nói rằng không có gì chúng tôi làm mà không liên quan đến mê tín cả, ma quỷ thì làm sao, không phải còn có cương thi đấy à?
Lão Yên không thèm quan tâm tới anh ta, trả lời một câu: Cương thi có thể giống quỷ sao? Rồi gạch bỏ câu trả lời của mình, đưa lại sổ, bút cho tôi, để tôi viết ra ý kiến ​​của mình.
Tôi lấy cuốn sổ, viết hai chữ rồi đưa lại cho lão Yên.
Lão Yên nhìn thoáng qua, sau đó trợn to hai mắt, không thể tin mà nói: “Mê cung?”
“Không sai, là mê cung!” Tôi chỉ vào hai chữ trên giấy: “Bởi vì sau khi vào lăng mộ, chúng ta cứ theo thói quen cho rằng đây là một nơi thần bí, nhưng thật ra nơi này chỉ là một mê cung mà thôi.”
Tôi chỉ nghĩ ra ý tưởng này trong lúc họ thảo luận, nơi này rất huyền bí, nhưng nếu nghĩ kỹ thì điều đó chẳng đáng là gì, từ khoảnh khắc bước vào trong lăng mộ, chúng tôi đã lạc vào một mê cung rộng lớn, cho nên tôi mới cảm thấy lối đi trong mộ này rất dài, có đi mãi cũng chẳng tới được điểm cuối.
“Trường An, những gì cậu nói còn khoa trương hơn nhiều so với ma quỷ.” Nha Tử tỏ vẻ không tin: “Chúng ta vẫn luôn đi thẳng, sao có thể lạc vào mê cung được chứ?”
“Làm sao anh có thể chắc chắn rằng chúng ta vẫn luôn đi đường thẳng?” Tôi chỉ chỉ vào sổ ghi chú: “Nói không chừng chúng ta đã rẽ vào một góc nào đó trong lúc chúng ta không hề hay biết, và càng có khả năng con đường chúng ta đang đi thực chất lại là một con đường vòng.”
“Có phải là mê cung hay không, cứ thử một lần là sẽ biết.” Lão Yên nói.
Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía ông ấy, hỏi ông ấy định thử như thế nào?
Lão Yên vuốt vuốt cằm, suy nghĩ khoảng nửa phút rồi mới nói: “Nếu đây là mê cung, tất nhiên con đường này sẽ không phải đường thẳng, như Trường An đã nói, rất có thể chúng ta đã rẽ vào một khúc đường nào đó, nói không chừng chúng ta còn đang đi tới đi lui trong một đường vòng lớn, cho nên nếu tiếp tục đi nữa, rất có thể chúng ta sẽ trở lại chỗ cũ, cho nên tốt hơn hết chúng ta nên để lại một ký hiệu để đánh dấu như lúc trước.”
“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu: “Lão Yên, không phải dọc đường đi ông và Nha Tử đã chụp rất nhiều bức ảnh sao? Hai người lấy ra nhìn thử xem, nói không chừng chúng ta đã đi được một vòng rồi.”
Nghe tôi nói như vậy, lão Yên liên tục gật đầu, đồng thời ông ấy và Nha Tử cũng nhanh chóng lấy mấy bức ảnh được chụp từ trong máy ảnh ra cho mọi người cùng xem.
“Mọi người nhìn hai bức ảnh này đi, có phải không khác nhau mấy đúng không?” Khoảng chừng hai phút sau, lão Yên giờ hai bức ảnh lên trước mặt chúng tôi.
Tôi nhìn kỹ, phát hiện hình ảnh trên hai bức ảnh tuy rằng có góc chụp giống nhau, nhưng hình người được tạo ra từ tơ tằm lại đều là một người đàn ông mặc áo dài, đeo mặt nạ,
“Đây là Tàm Tùng sao?” Tôi hỏi.
Lão Yên nói không biết, từ những bức tượng hình người bằng đồng có thể thấy được, người nước Thục cổ đều có cách ăn mặc giống nhau, cho nên cũng không thể xác định được thân phận của người đàn ông nọ.
“Bây giờ cậu đừng để ý đến chi tiết nhỏ ấy, mau nhìn kỹ đi, có phải hai bức hình này rất giống nhau không?” Nha Tử đứng bên cạnh đẩy tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận