Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 632

Nhưng bên kia là một mảnh tối đen như mực và không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
"Lão Yên, ông nhìn xem, như vậy không phải là không có chuyện gì rồi sao? Phật tâm hay không Phật tâm gì đó, theo tôi thấy, tất cả những gì cần có chính là sự can đảm."
Lão Hàm lộ ra ánh mắt có chút giễu cợt mà nhìn thoáng qua Lão Yên.
Lão Yên cũng không thèm nói lý với ông ta mà chỉ yêu cầu chúng tôi giữ vững tinh thần.
Lão Hàm cũng không phải kẻ ngốc, ông ta quan sát lối đi rồi nói vài lời với người Anh, ý đại khái là xác định ở đây không có nguy hiểm gì nên có thể đi vào.
Người Anh cũng không nghi ngờ gì mà trực tiếp khoát tay một cái, bảy người liền ghìm súng rồi bước vào bên trong lối đi đã đào được.
Lão Hàm vẫn đứng chờ ở bên ngoài với vẻ mặt bình tĩnh.
Vẫn không có chuyện gì xảy ra…
"Đi thôi." Cuối cùng ông ta cũng vung tay lên, sau đó mang theo người của mình đi vào, Lưu Hàn Thu sợ bị bỏ lại nên cũng đi theo, cuối cùng chỉ còn lại mấy người chúng tôi.
Lão Yên đợi thêm chưa đầy một phút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì lúc này mới kêu chúng tôi đi vào.
Yên tĩnh, quá mức yên tĩnh rồi!
Đây là cảm giác đầu tiên của tôi.
Sau khi bước vào, ngay cả tiếng bước chân mà chúng tôi cũng không nghe thấy được, cảm giác này giống như đang bước trên mây, có chút nhẹ nhàng.
Những người đi vào trước chúng tôi đều đang quan sát bốn phía, đặc biệt là Lão Hàm, ông ta móc ra nửa ống tre rồi đặt ở trên mặt đất, sau đó dán lỗ tai xuống rồi cẩn thận lắng nghe.
"Đây là bản lĩnh đặc biệt của ông ta." Lão Yên thấy tôi đứng bất động nhìn chằm chằm vào ông ta như vậy thì chủ động giải thích.
Tôi nghi ngờ hỏi: "Bản lĩnh đặc biệt gì?"
"Nghe âm thanh từ mặt đất."
Lão Yên lộ ra thần sắc có vẻ hơi ghen tị: "Chính là việc có thể nghe thấy âm thanh ở rất xa, toàn bộ động tĩnh của cổ mộ đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta, ông ta cũng có thể dựa vào đó mà có thể phân biệt được nơi nào an toàn, nơi nào nguy hiểm.”
Tôi lộ ra vẻ không thể tin nổi mà mở to mắt, sau đó nghĩ đến việc nếu chính mình học được cái này thì có lẽ cũng giống với việc bật hack rồi?
Lão Yên vỗ nhẹ vào vai tôi: "Đừng nghĩ tới, đây là trời sinh."
Chẳng trách vừa rồi ông ấy lại nói đây là bản lĩnh đặc biệt của lão Hàm, mà chuyện trời sinh này rất khiến người ta cảm thấy thất vọng.
Tôi đánh giá tầng thứ bảy, cách bài trí ở đây càng đơn giản hơn. Không, nên nói là hoàn toàn không có bố trí gì ngoại trừ mấy cái bồ đoàn ở trên mặt đất, trong này hoàn toàn trống rỗng mới đúng.
Nhưng trong lòng tôi lại mơ hồ cảm thấy bất an, bởi vì quá mức yên bình, yên bình đến mức khiến người ta có chút bất an.
Mà ở mấy tầng trước đó lại không khiến tôi có loại cảm giác này, giống như… Đúng, đến cuối cùng, loại cảm giác này rất khó diễn tả, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh hư vô.
Nhưng cũng có thể là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì kể từ khi chúng tôi vào đây đến giờ thì đúng là không xảy ra bất cứ việc gì.
“Mùi gì thế?” Nha Tử hít mũi một cái.
Tôi cau mày nói: "Không có mà..."
Nhưng vẻ mặt của Nha Tử lại thay đổi, anh ta ấn lấy đầu của tôi rồi cùng nằm xuống, sau đó tôi cũng nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng - toàn bộ tầng bảy được thắp sáng bằng những chùm lửa đỏ rực, còn những ngọn lửa kia giống như những bông sen đỏ nở rộ, tán phát ra mùi khét.
Đây là Nghiệp Hỏa của Phật giáo, Nghiệp Hỏa vô tận có thể đốt sạch mọi tội lỗi!
Ý nghĩ này cứ hiện lên trong đầu tôi, theo thế lửa càng lúc càng sáng rực thì nó càng ngày càng mạnh, cho đến cuối cùng trong đầu tôi chỉ còn lại một ý tưởng này.
Tất cả những gì có thể nghĩ đến là đi mau, đi mau lên, để Nghiệp Hỏa đốt sạch toàn bộ tội ác ở trên thân của các người đi!
Không biết tại sao trong lòng tôi lại có ý nghĩ như vậy, nhưng ý tưởng này đã ăn sâu vào tâm trí, khiến tôi không thể suy nghĩ được chuyện gì khác.
"Nghiệp Hỏa, là Nghiệp Hỏa!"
Tôi nghe thấy có người hét lên, trong giọng nói đó thế mà còn có sự hưng phấn.
Sau khi tôi nghe thấy rõ ràng thì nó thuộc về Dạ Tinh. Dù sao trong số tất cả chúng tôi thì cậu ta là người duy nhất tin vào Phật, cho nên cũng chỉ có một mình cậu ta vừa nhìn thấy Nghiệp Hỏa của Phật giáo mới có thể là phấn khích như vậy.
Nhưng tôi lại không hưng phấn nổi, bởi vì cơ thể tôi bị đốt đau như thiêu như đốt.
Chẳng lẽ tôi sắp bị thiêu chết sao?
Không, không thể bị thiêu chết, bởi vì thứ mà Nghiệp Hỏa của Phật giáo đốt chính là tội ác, mà tôi tự nhận trên người mình không có bất cứ tội ác nào… Nhưng ngay khi ý tưởng này vừa ra thì một đứa trẻ máu me đầm đìa lập tức xuất hiện ở trước mặt tôi.
Trên gương mặt non nớt đó lộ ra vẻ ngu ngơ, sau đó mang theo vẻ không hiểu mà hỏi: "Trường An, cậu, trên người cậu thực sự không có tội ác nào sao?"
Lòng tôi chợt đau đớn, đúng vậy, tôi làm gì không có tội ác chứ?
Mới hơn mười năm ngắn ngủi trôi qua, thế mà tôi đã quên đi tội lỗi mình từng phạm phải, chẳng lẽ đây không phải là một tội ác càng lớn hơn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận