Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 206: Gác Đêm

Kể từ khi Trát Tây cứu tôi và lão Yên khỏi bàn tay của người cản thi kia, tôi đã không gặp lại anh ta lần nào nữa, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy anh ta chỉ ở ngay gần đây, tuy rằng anh ta đã nhiều lần khẳng định mình không cố bám theo chúng tôi…
Hơn nữa, cái xác ảnh cổ bị chôn không biết từ lúc nào cũng cho thấy anh ta thực sự đang có mặt ở đáy vực, cho dù có phải là bám theo chúng tôi hay không, nhưng như vậy cũng đủ để chứng minh có thể anh ta đang ở ngay gần đây.
“Tìm Trát Tây ư?” Cô Thu nâng mi: “Cũng thú vị đấy chứ!”
Nhìn thấy cô Thu như vậy, tôi càng tò mò hơn về mối giữa Côn Bố và Trát Tây.
Nói hai người bọn họ là kẻ thù cũng không phải! Cả hai đều không cố ý muốn dồn đối phương vào chỗ chết, thậm chí Trát Tây còn cứu chúng tôi.
Nhưng nếu nói mối quan hệ giữa hai người họ tốt đẹp cũng chẳng đúng! Ít nhất sự chán ghét lộ ra trên mặt Côn Bố mỗi khi nhắc tới Trát Tây không phải là giả vờ.
“Đi, đi, đi, hỏi thăm nhiều như vậy làm cái gì?” Cô Thu đẩy tôi sang một bên: “Lăn lộn suốt một ngày một đêm còn chưa biết mệt sao, mau đi nghỉ ngơi đi, tầm rạng sáng thì dậy thay ca với tôi.”
Thấy cô ấy không muốn nói thêm, tôi có chút bực bội nằm xuống ngủ, nhưng trong lòng vẫn còn chuyện vướng mắc, nên ban đầu tôi không thể nào vào giấc được.
Đến khi cô Thu phải bật cười, bảo một tên đàn ông đàn anh như tôi mà bắt đầu lắm chuyện như thế, không tìm hiểu rõ ràng là như bị mất hồn vậy.
Tôi nhếch miệng cười: “Không phải vì tôi thực sự tò mò sao? Chị nói xem sao hai anh em bọn họ lại ra nông nỗi này, không phải người ta bảo anh em song sinh đều rất thân thiết à.”
Khi còn nhỏ tôi có nghe ông cụ hàng xóm hay nói, giữa anh, chị em song sinh thường có thần giao cách cảm với nhau, cho nên quan hệ cũng vì thế mà rất tốt.
“Cũng chẳng có gì lạ cả, mỗi một lần Nam Cương thay đổi Cổ Vương là lại một lần mưa máu gió tanh nổi lên, chẳng qua lần này vừa khéo đến lượt hai anh em họ mà thôi.”
Cô Thu nhún vai, tiếp tục nói: “Tôi cũng không biết nhiều về chuyện này, chỉ biết, vì tranh ngôi vị Cổ Vương mà ở Nam Cương sinh ra rất nhiều phong tục quái lạ, không riêng chỉ vấn đề thắng bại thôi đâu.
Được rồi, cậu đừng hỏi thêm nữa, cái miệng của Côn Bố cứng như vỏ trai vậy, nếu anh ta đã không muốn nói thì đừng ai cạy nổi một lời.”
Nói đến đây, tôi cũng biết không nên tiếp tục hỏi thăm thêm nữa, đành mỉm cười với cô Thu, rồi gối tay nhìn bầu trời phủ đầy sương mù.
Tiếp đó, có lẽ vì đã quá mệt mỏi, cuối cùng tôi vẫn thiếp đi, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn chưa thấy Côn Bố trở về.
Đến nửa đêm, cũng xem như tôi đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, nhưng lại bị mấy cú đá của cô Thu đánh thức, tôi dụi mắt ngồi dậy, lúc này mới phát hiện đến giờ đổi ca gác rồi.
Côn Bố cũng đã trở lại, anh ta dựa vào một gốc cây và nhắm mắt lại, không biết đã ngủ hay chưa.
“Dậy nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ để giữ gìn nhan sắc nữa.” Cô Thu ngáp dài, vừa không kiên nhẫn mà đá tôi thêm hai cái, vừa dùng túi ngủ quấn quanh người mình, còn chưa nói hết câu đã ngủ mất.
Lúc này tôi mới nhận ra, trong suốt chặng hành trình này cô Thu cũng đã rất vất vả, không chỉ một ngày một đêm chưa ngủ, mà cô ấy còn trúng độc của vua chuột.
Sở dĩ cô ấy muốn gác nửa đầu buổi tối là vì nghĩ cho tôi, thế mà tôi lại thực sự ngủ say như chết. Trong lúc nhất thời tôi hơi xấu hổ.
Tôi nhanh chóng bò dậy, tìm một cái cây để dựa lưng rồi cảnh giác quan sát xung quanh. Trên đường đi chúng tôi gặp phải quá nhiều thứ, ai biết được trong bóng tối liệu có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi hay không?
Trong rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ có vài tiếng chim hót và côn trùng kêu ở phía xa, khu rừng nơi chúng tôi đang dừng chân như cách biệt hẳn với thế gian, ngoại trừ mấy tiếng lá cây xào xạc, căn bản không thể nghe thấy âm thanh nào khác.
“Lần trước các cậu thực sự đã gặp Trát Tây, đúng không?” Một giọng nói thình lình vang lên khiến tôi giật nảy mình.
Vội quay đầu nhìn lại, tôi đã bắt gặp Côn Bố đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt anh ta không có chút buồn ngủ, điều này khiến tôi hoài nghi kỳ thực người này vẫn đang chờ tôi tỉnh lại.
Vốn tôi muốn than vãn một câu hù chết người rồi, nhưng nhìn dáng vẻ của Côn Bố lúc này, tôi cũng không dám cười đùa, đành phải gật đầu: “Có vẻ như anh đã biết hết rồi.”
Tôi kể ngắn gọn một lượt chuyện Trát Tây đã cứu tôi và lão Yên.
“Đoán thôi.” Côn Bố nhìn tôi một cái, thờ ơ đáp lại một câu, sau đó lại nhắm hai mắt lại, hoàn toàn ngăn chặn tâm tình buôn chuyện của tôi.
Mà trông dáng vẻ này, tôi biết có hỏi anh ta cũng không nói, hơn nữa, tôi cũng chẳng có lá gan để hỏi thăm chuyện gì.
Một mình gác đêm thực sự hơi nhàm chán, tôi nhặt một nhánh cây lên, viết viết vẽ vẽ lên mặt đất.
Tôi tóm tắt ngắn gọn những chuyện chúng ta đã gặp từ khi tiến vào núi Thái Bạch, rồi đưa ra kết luận, cuối cùng tôi nhận ra, dù chặng đường này vô cùng hung hiểm, nhưng cũng may là chưa có thương vong, cũng coi như là không tệ!
So với những ngày tháng luôn phải lo lắng đề phòng tại La Bố Bạc, đây đã là kết quả tốt rồi.
Cũng may ban đêm không có chuyện gì xảy ra, khi trời bắt đầu sáng, những người khác đều tỉnh dật, sau một giấc ngủ đêm, ai nấy đều phấn chấn hẳn, chúng tôi ngồi nướng lương khô ăn, rồi mới dọn dẹp lại đồ đạc để tiếp tục lên đường.
“Đáy vực này cũng quá lớn rồi đó?” Nha Tử vừa đi vừa oán giận: “Mọi người nhìn hai bên núi đi, cứ tiếp tục đi như vậy, liệu chúng ta sẽ ra ngoài được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận