Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 606

“Trường An, cậu cũng cảm thấy có gì đó không ổn à?”
Động tác nhìn trái liếc phải của tôi rất nhanh bị lão Yên bắt được, ông ấy trầm giọng hỏi.
Tôi gật đầu, nhưng cũng không nói chuyện, không khí nơi này quá ngột ngạt nên tôi nghĩ không nói gì sẽ tốt hơn.
Mà Nha Tử ở phía sau đã đưa tay vỗ lên lưng tôi, không tiếng động cổ vũ tôi, còn cô Tứ ở phía trước lại có thái độ khác thường, anh ấy mở miệng nói: “Đây không phải đường ống thoát nước.”
“Không phải?” Lão Yên kinh ngạc nói.
Cô Tứ sờ hai bên đường ống bẩn thỉu, đưa đến dưới mũi ngửi ngửi, một lúc lâu sau mới dùng vẻ mặt khó hiểu nói: “Đây chỉ sợ là... đường hầm vận chuyển thi thể.”
Tay tôi đang đặt trên mặt đất chợt run rẩy, cảm thấy dường như mình đang nằm sấp trên một cỗ thi thể.
Lão Yên thì phản bác nói không thể nào, nếu như đây là đường hầm vận chuyển thi thể thì cũng không có khả năng xây dựng thấp như vậy, thế này thì làm sao vận chuyển được thi thể?
Cô Tứ không nói gì nữa, hiển nhiên không đồng tình với lời nói của lão Yên, động tác của anh ấy nhanh hơn, cho dù là dùng cả tay chân để bò nhưng dáng vẻ anh ấy bò cũng dễ nhìn hơn chúng tôi.
Lão Yên tháo khẩu súng treo trên lưng xuống, để chúng tôi nhanh chóng đuổi kịp cô Tứ.
Tôi biết cô Tứ sẽ không phán đoán lung tung, anh ấy đã nói như vậy thì tác dụng của đường ống này thật sự đáng để suy ngẫm.
Lúc này cảm giác có ánh mắt đi theo tôi lại càng thêm rõ ràng.
“Mấy người cũng đừng dọa tôi.” Nha Tử lầm bầm nói: “Nhưng mà mọi người không thấy thắc mắc là loại đường hầm thế này có thể vận chuyển được loại thi thể gì sao?”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ có cô Tứ ở phía trước là không thay đổi sắc mặt, tựa như đã sớm có quyết định. Anh ấy khoát tay ra hiệu im lặng, hiển nhiên là bảo Nha Tử không nên nói ra.
Tôi quay đầu nhìn về phía Nha Tử, anh ta đang ngẩn người đối diện với vách ống nước, thoạt nhìn căn bản không có nhìn thấy động tác tay của cô Tứ.
“Có phải là...”
“Câm miệng!”
Cô Tứ quát to một tiếng, Nha Tử cả người run lên, anh ta bĩu môi cảm thấy ủy khuất. Nhưng anh ta cũng không dám thật sự tỏ ra ý kiến gì với cô Tứ, đành phải rụt đầu lại, nghiêm túc bò ở phía sau.
“Đường ống này dài bao nhiêu vậy?”
Bò không quá mười phút, cô Thu ở phía sau đã chịu không nổi, nói bò xuống nữa cô ấy cũng phải hoài nghi có phải đã gặp phải quỷ đánh tường hay không. Dựa theo quy cách của phù đồ chín tầng, dù thế nào cũng không thể dài như vậy.
Lão Yên nói: “Tiểu Thu, e rằng chúng ta đã tới tầng thứ tư rồi.”
Chúng tôi đều sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng lại ý của ông ấy.
Đúng vậy, dựa theo thiết kế của cửa thoát nước, xuống dưới mười mét quẹo phải, e rằng sau khi quẹo phải chúng tôi cũng đã đến tầng thứ tư, nhưng cho dù như vậy, việc chúng tôi bò hơn mười phút cũng không có cách nào giải thích.
Tôi cân nhắc tầng thứ tư này có phải là một vòng tròn hay không, trong lúc chúng tôi bất tri bất giác đã đi lòng vòng trong này mà không hay biết gì, đúng lúc này, phía trước truyền đến một trận âm thanhSột soạt.
“Cô Tứ?” Tôi hét lên, nghĩ rằng anh ấy đang làm gì đó, nhưng lại không nhận được câu trả lời.
Ngược lại là lão Yên đã quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt hoảng sợ, nhưng đã liều mạng áp chế.
Đèn pin trên đầu ông ấy lóe lên vài cái, không hiểu sao lại tắt, đường hầm vốn đã không sáng sủa càng thêm tối tăm, tôi tựa hồ nghe được một âm thanh không thuộc về chúng tôi...
“Lão Yên?”
Tôi thử kêu một tiếng, bởi vì ông ấy vẫn đang duy trì tư thế nhìn về phía tôi.
Nhưng không có tiếng đáp lại, tôi cuống quít bò vài bước, lúc sắp đi tới bên cạnh ông ấy, trong miệng ông ấy đột nhiên phát ra một tiếng bén nhọn, thanh âm biến điệu giống như không thuộc về con người: “Rút lui!”
Mệnh lệnh của ông ấy ngắn gọn hữu lực, tôi không nói hai lời liền quay đầu bò đi, không cần tôi giải thích thêm lần nữa, mệnh lệnh của lão Yên đã sớm chui vào trong tai mỗi người.
Nhưng bò được vài bước thì tôi dừng lại... Phía sau tôi không có động tĩnh gì khác.
Nói cách khác lão Yên và cô Tứ căn bản cũng không hề rút lui!
Tôi cuống quít muốn quay đầu lại, lão Yên dường như đã phát hiện liền quát:
“Đừng quay đầu lại, trở về!”
Tôi liều mạng ngăn chặn xúc động muốn quay đầu lại nhìn một cái, không có tiếng đánh nhau, cũng không có âm thanh quái dị nào khác, vì sao lão Yên lại hoảng sợ đến vậy?
Tôi không dám tưởng tượng, nhưng lúc này phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của tôi, tôi lớn tiếng quát Nha Tử cũng đang muốn quay đầu lại: “Dùng hết toàn lực, nhanh lên!”
Nếu thật sự xảy ra biến cố gì, tôi cũng không tin thứ đó chỉ nhằm vào lão Yên và cô Tứ, thời gian bây giờ là do bọn họ tranh thủ được, một phút một giây cũng không thể bị lãng phí.
Tôi ngăn chặn sự khủng hoảng trong lòng, tốc độ cực kỳ nhanh, lúc mới tiến vào chúng tôi bởi vì vừa bò vừa quan sát tình hình trong này, cho nên tốc độ rất chậm.
Hiện tại chúng tôi dùng toàn lực để tăng tốc, chỉ trong bốn năm phút đã bò tới chỗ thoát nước.
Côn Bố dẫn đầu bò lên, sau đó sắc mặt anh ta liền thay đổi: “Không thấy lối ra!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận