Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 443

Trung đội trưởng Tiêu thấy ngay cả tôi cũng không khuyên nổi lão Yên, khiến thần sắc ở trên mặt của anh ta càng trở nên khó xử, mãi một lúc sau mới nói: “Lão Yên, ông cũng biết đây là việc chúng tôi phải làm, lúc đó cho dù có nhìn như thế nào thì Trường An vẫn là nghi phạm lớn nhất, cũng không thể chỉ vì mặt mũi của ông mà mặc kệ được, đúng không?"
“Tôi bảo các người mặc kệ sao? Tôi chỉ nói là các người đừng có mà kết luận vội vã thôi, sao thế, bắt về còn chưa đủ liền nén thẳng người ta vào nhà tù, thậm chí còn tìm người dạy cho cậu ta một bài học?
Chậc chậc, trung đội trưởng Tiêu, có phải là do anh thấy tôi không vừa mắt nên muốn nhân cơ hội này cố ý chỉnh đốn tôi đúng không?” Xem ra lão Yên đã bị chọc tức không nhẹ, mà tôi cũng không tiện nói gì, dù sao ông ấy cũng đang ra mặt cho tôi.
Trung đội trưởng Tiêu gấp đến mức cả mặt đều đỏ: "Ông đang nói cái gì vậy? Tôi chỉnh đốn ông làm gì? Tôi nói này lão Yên, dù ông có lửa thì cũng chờ lát nữa rồi lại bùng phát, dù sao hiềm nghi của Trường An vẫn chưa được rửa sạch hoàn toàn đâu.”
Sắc mặt của lão Yên hòa hoãn một chút, sau đó dùng biểu tình chờ lát nữa tôi lại tìm cậu tính sổ mà trừng mắt nhìn tôi rồi bước ra khỏi nhà tù trước.
Tôi cũng vội vàng đi theo, còn trung đội trưởng Tiêu thì cảnh cáo ba người kia một trận, sau đó cũng đuổi theo chúng tôi ra ngoài.
Nhà tù cách cục cảnh sát không xa, không lâu sau chúng tôi đã đến nơi, đội trưởng Hình đã cử người đi ra bên ngoài tiếp đón chúng tôi, chúng tôi vừa đến thì đã được đưa đến phòng khách.
Bên trong phòng khách đã ngập trong khói thuốc, đội trưởng Hình đứng ở phía trước cửa sổ và quay lưng về phía chúng tôi, trong tay còn kẹp lấy một điếu thuốc, sau khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn chúng tôi, sắc mặt của ông ta không được tốt lắm.
“Các người tới rồi.” Ông ta gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.
Trung đội trưởng Tiêu “ừ” một tiếng, sau khi mời chúng tôi ngồi xuống xong thì mới hỏi đội trưởng Hình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ai có thể ngờ câu hỏi này vừa ra thì đội trưởng Hình đã đột nhiên bùng nổ: "Mẹ nó, tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra đây, các người có thể đừng lôi chúng tôi vào cuộc tranh đấu giữa các người có được không, mạng người là thứ mà các người nói muốn là muốn sao?”
Theo ý của ông ta, dường như ông ta cũng biết về cuộc nội chiến giữa chúng tôi và 303.
Qua một hồi lâu, lão Yên mới hỏi: "Ai nói cho ông biết?”
“Lưu Hàn Thu.”
Đội trưởng Hình cũng không có quanh co lòng vòng: “Lúc tôi biết được hung thủ là ai, ông ta đã nói cho tôi biết, lần này người mà ông ta muốn nhắm vào kỳ thật là các người, ha ha, thần tiên như các người đánh nhau, phàm nhân chúng tôi phải gặp nạn sao?”
“Lời này ông nên đi hỏi Lưu Hàn Thu đi."
Lão Yên không hề nhượng bộ: "Chẳng lẽ chuyện này là do chúng tôi gây ra sao?"
Đội trưởng Hình cũng biết lửa của mình đã phát sai người nên bực bội ấn tàn thuốc vào gạt tàn: “Hiện tại các người đã không sao rồi, có thể đi được rồi.”
“Hung thủ đâu?” Lão Yên không buông tha.
Đội trưởng Hình mỉm cười, nhưng nụ cười lại tương đối hung ác: "Yên tâm đi! Tôi không quan tâm hai bên có thân phận gì, giết người thì phải trả giá đắt."
Mặc dù tôi cảm thấy rất tò mò về việc rốt cuộc ông ta đã bắt được hung thủ như thế nào, nhưng ông ta chỉ liếc mắt nhìn tôi rồi nói đó là bí mật, tất cả những gì ông ta có thể nói với tôi là người chết đã bị đầu độc và thời điểm đối phương uống thuốc độc là vào sáng sớm ngày hôm đó, mà lúc đó tôi không có khả năng tiếp xúc với đối phương, cho nên hiềm nghi của tôi mới được rửa sạch.
"Có phải hung thủ là người của Lưu Hàn Thu không?” Tôi nắm chặt tay, giết người thì đền mạng, bọn họ đây là muốn đẩy tôi vào chỗ chết mà!
Điều kỳ lạ là vừa rồi lão Yên còn đang hùng hổ dọa người lại kéo tôi lại: "Không thể là người của bọn họ được."
Đội trưởng Hình liếc mắt nhìn lão Yên nhưng không nói gì, giống như đang ngầm thừa nhận lời nói của ông ấy, khiến cho luồng khí đang nghẹn trong lòng tôi không thể thoát ra được.
Tôi vốn cho rằng hung thủ mà mình bắt được, dù không phải là bản thân Lưu Hàn Thu thì cũng sẽ là một thành viên của 303, nhưng thật không ngờ lại là một người không liên quan, điều này khiến tôi cảm thấy mình đã nhận không phần tội này.
"Đội trưởng Hình, cho dù người này không phải là thành viên cốt lõi thì ít nhiều gì cũng có quan hệ, ông...” Tôi có chút không cam lòng.
Đội trưởng Hình liếc mắt nhìn sang tôi không nói gì, nhưng lão Yên lại kéo tôi lại: “Các ông đang bận, vậy chúng tôi đi trước, bằng không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Ông ấy vừa nói xong đã kéo tôi ra khỏi cục cảnh sát rồi nhét tôi vào trong xe của ông ấy: "Quay về Yến Kinh."
“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi cau mày.
Bởi vì thái độ trước và sau của lão Yên thực sự rất kỳ lạ.
Với tính cách của ông ấy thì lúc còn ở trong tù mà gây náo loạn như vậy đã rất không bình thường rồi, hiện tại lại không truy cứu bất cứ chuyện gì như thế thì càng không bình thường.
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Cho dù bọn họ có ngốc đến đâu cũng không dám dùng mạng người để hãm hại chúng ta. Cái gọi là hung thủ chắc chắn vốn đã có thù oán với người chết, vừa lúc bị bọn họ lợi dụng thôi, bởi vậy có muốn truy cứu thì cũng không có gì tốt để truy cứu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận