Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 320

Chỉ thấy anh ta khẽ mở miệng, sau đó nhẹ giọng nói: "Đánh nhanh thắng nhanh."
Có lẽ lão Yên cũng biết cho dù mình có nói gì với bộ dạng này của Nha Tử thì cũng vô dụng, thế là ông ấy đã giơ tay bắn vào ba cỗ thi thể cuối cùng.
"Lão Yên, tránh ra!"
Giọng nói của Thương Thần vang lên, khiến tôi đột nhiên nhìn về phía lão Yên, sau đó chỉ thấy con Phi Thi vẫn luôn đuổi theo Thương Thần đã bay đến đỉnh đầu của lão Yên từ lúc nào không hay.
Đồng thời đang làm ra tư thế giống như đại bàng giương cánh mà ấn xuống đỉnh đầu của lão Yên.
Một cặp răng nanh dưới ánh đèn pin chiếu sáng trông như dao găm tẩm thuốc độc, sắc bén và chết người.
Lão Yên không hổ danh là người từng trải, ngay khi giọng nói của Thương Thần vang lên thì một giây sau đã nhận ra có gì đó không ổn, cho nên ông ấy đã lăn sang một bên để trốn.
Cùng lúc đó, Phi Thi rơi thẳng vào phía bên cạnh của ông ấy, sau đó giơ chân đá một cái vào bụng của lão Yên.
Phốc phốc!
Cho dù lão Yên có phản ứng nhanh đến đâu thì cũng không thể tránh thoát khỏi đòn tấn công lần này, cho nên ông ấy lập tức phun ra một ngụm máu.
Mà ngay tại khoảnh khắc đó, Thương Thần đã nhanh chóng bắn liên tiếp ba phát súng, từ đó phá hủy đôi mắt của ba bộ thi thể cuối cùng.
Phi Thi lập tức dừng lại, tựa hồ có chút mê mang.
Lão Yên lau máu trên miệng, sau đó hướng về phía chúng tôi ra hiệu.
Mà điều này suýt chút nữa đã khiến tôi hiểu sai ý, vậy mà ông ấy lại nói bản thân con Phi Thi này không thể nhìn thấy?
"Thật?” Tôi mở miệng, gần như không lên tiếng mà dò hỏi.
Bởi vì con Phi Thi kia vẫn còn ở gần đây, cho nên lão Yên cũng không dám làm ra động tác gì quá lớn mà chỉ khẽ gật nhẹ đầu rồi chậm rãi di chuyển về hướng ngược lại với con Phi Thi.
Thương Thần đang cảnh giác, nhưng Nha Tử vẫn không hề quan tâm chỉ đứng yên tại chỗ, bởi vì thứ mà anh ta nắm chặt trong tay chính là bút đao kim cương mà tôi đã từng thấy trước đây!
"Nha Tử, đừng làm loạn!” Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lão Yên lập tức kéo Nha Tử trở về, sau đó cầm kính râm của Nha Tử lên muốn đeo giùm cho anh ta, nhưng lại bị anh ta từ chối.
Chỉ thấy đôi mắt bị bệnh tăng nhãn áp kia của Nha Tử lộ ra vẻ phức tạp mà nhìn thoáng qua lão Yên, sau đó dùng ngữ khí lạnh nhạt lại có chút bất đắc dĩ nói: “Ông đừng quên lý do tại sao tôi vẫn luôn có thể ở lại 701.”
Lão Yên im lặng, động tác đeo kính râm cũng dừng lại, phải mất một lúc lâu thì ông ấy mới nhìn thoáng qua lối đi ở bên trong mộ thất, ánh mắt đó giống như đang nhìn về phía giáo sư Hứa, sau đó mới chậm rãi thở dài: "Nha Tử, vẫn chưa phải lúc.”
“Tôi nói này hai vị, có muốn nói đến chuyện yêu đương thì chờ đến khi giải quyết xong con Phi Thi này được không? Đừng lãng phí đạn của ông.” Ngay khi Nha Tử muốn nói điều gì đó thì Thương Thần đã lên tiếng.
Bởi vì phần lớn thi thể đều bị hủy ở trong tay anh ta, cho nên ngay khi Phi Thi phát hiện lão Yên đã bỏ chạy, nó đã trực tiếp đuổi đánh Thương Thần tới cùng.
Còn Thương Thần đã dựa vào tay súng xuất thần nhập hoá của mình mà thỉnh thoảng tạo ra mấy cái lỗ thủng ở trên cơ thể của con Phi Thi, nhưng anh ta vẫn luôn không thể làm tổn thương đến những bộ phận quan trọng.
"Thương Thần, xảy ra chuyện gì vậy?” Lão Yên cau mày, có chút bất mãn nói.
Dường như ngay cả Thương Thần cũng có chút khó hiểu: "Thứ này rất tà ma, theo lý mà nói, nếu không nhìn thấy thì không thể lúc nào cũng đuổi kịp tôi được.”
“Đừng nói nhảm, giải quyết nó trước đi!” Nha Tử nhẹ giọng nói, giống như việc giải quyết một con Phi Thi là chuyện rất dễ dàng, nhưng tôi phát hiện lão Yên vậy mà lại không nói gì thêm, ngược lại còn im lặng một lúc lâu rồi mới thở dài để Thương Thần tặng con Phi Thi này cho Nha Tử.
Khi tôi nghe được chữ “cho” này thì cảm thấy có chút khó tin! Nhưng tình thế lúc này đã không còn chỗ cho tôi suy nghĩ nữa, bởi vì ngay khi lão Yên vừa nói những lời này xong, Thương Thần đột nhiên cất súng, sau đó xoay người lăn vài vòng, khiến cho Phi Thi mất mục tiêu rồi chạy thẳng về phía tôi.
Vốn dĩ tôi vẫn luôn ở trong trạng thái cảnh giác, cho nên ngay khi Phi Thi vừa đến thì tôi đã lập tức có phản ứng.
Tuy nhiên có vẻ như nó đã bị chọc giận, cho nên tốc độ của nó nhanh đến mức không để người khác kịp xem xét, sau khi móng tay của nó vừa mới cào qua bên người của tôi xong thì nó lại tấn công về phía tôi lần nữa, nhưng lần này lại nhằm vào mặt tôi!
Cho nên dù tôi có muốn lui về phía sau thì cũng đã muộn, vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là nghiêng người, định dùng bả vai để đổi lấy một mạng.
Roẹt!
Một âm thanh như tiếng kim loại va chạm vang lên khiến tai tôi ù đi, phải một lúc sau thì tôi mới nhận ra móng tay của Phi Thi thế mà không hề rơi xuống vai mình.
Bởi vì Nha Tử đã nhanh chóng cầm bút đao kim cương kia đâm vào móng tay của Phi Thi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nhàm chán."
Mặc dù tôi đã nhìn thấy bộ dạng không đeo kính râm của Nha Tử, nhưng hành động ngăn cản con Phi Thi kia một cách dễ dàng vẫn khiến tôi bị chấn động, bởi vì người có thể làm đến mức đó ở trong ấn tượng của tôi cũng chỉ có cô Tứ, khó trách…
Nghĩ đến những gì anh ta vừa nói tại sao bản thân vẫn luôn có thể ở lại 701, nguyên nhân có lẽ không phải là trí nhớ siêu tốt như vẻ bề ngoài, mà là sức mạnh siêu phàm của anh ta sau khi tháo kính râm ra.
Đúng lúc tôi đang cảm thấy khiếp sợ thì Nha Tử đã rút bút đao kim cương ra, sau đó giậm chân đạp thẳng ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng đó như đang đạp phải một con chuột khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận